Thiên Địa Càn Khôn – Cổ Long

Thiên Địa Càn Khôn – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326944

Bình chọn: 9.00/10/694 lượt.

ứ cách hai trượng hoặc hơn là có một dấu chân in khá rõ vào Nền tuyết ! Điều này minh chứng người đó, hay nói đúng hơn là Đàm lão ngũ, không phải đi mà là chạy và nhảy ! Nhưng để nhảy cứ mỗi bước chân là vượt hơn hai trượng, Tiểu Thiên dù cố tưởng tượng đến mấy cũng không thể hình dung Đâm lão ngũ phải có hình thù như thế nào để có thể thực hiện diều mà không ai khác có thể thực hiện được như thế?

Do đã biết trong ngôi nhà chỉ còn lại một mình Tân Lượng, Tiểu Thiên sau một lúc suy tính.. vội rảo bước đi vào !

Vừa đi nó vừa gọi :

– Tân thúc thúc !

Đúng như Tiểu Thiên nghĩ, tiếng kêu của nó vừa dứt lập tức có tiếng ho khàn khàn của Tân Lượng vang lên :

– ờ ! Ta đây ! Như đêm qua ngươi không về nhà ? Tại sao vậy, Tiểu Thiên?

Dù đã có sẵn ý định nhưng Tiểu Thiên vẫn phải khó khăn lắm mới giấu được tâm trạng chán ghét và khinh miệt đối với kẻ nó từng gọi là Tân thúc thúc và từng xem là người thân thiết nhất trên đời !

Thúc thúc ạ…. 1 Tiếu điệt mãi đi tìm dược thảo, và suýt nữa bị lạc. Thúc thúc hôm nay cảm thấy thế nào ?

Nhìn thúc thúc cứ mãi vướng bệnh, tiểu điệt thật bất an !

Tân Lượng cười gượng và kèm theo tiếng thở dài. Thường nhật, cử chỉ này của Tân Lượng luôn làm Tiểu Thiên lo lắng và áy náy, nhưng hôm nay thì khác, đối với Tiểu thiên bây giờ đã lộ rõ đó là những cử chỉ giả dối mà bấy lâu nay nó vẫn để Tân Lượng lừa phỉnh !

Mọi việc càng rõ ràng hơn khi Tiểu Thiên nghe thêm những lời cũng là giả dối của Tân Lượng :

– Nếu không tìm được dược thảo đương nhiên bệnh tình của ta không thể thuyên giảm ! Mà thôi, ta đã quen chịu đựng rồi, chúng ta hà tất phải bàn đến ! Ta thấy ngươi cũng không được khoẻ cho lắm, hãy nghĩ đến Bản thân ngươi nữa! Nào, vào trong và nghỉ ngơi đi !

– Mọi ngày những lời nói này của Tân Lượng nhất định sẽ gây được sự cảm kích cho Tiểu Thiên, nhưng bây giờ thì hết rồi ! Tiểu Thiên nhìn Tân Lượng.

Nếu tiểu điệt nghỉ ngơi, ai sẽ thay tiểu điệt lo cho thúc thúc ? Không được, Tiểu điệt chưa thể nghỉ ngơi vào lúc này !

Tân Lượng nhăn nhó, có lẽ đây là sự nhăn nhó thật vì Tiểu Thiên không Chịu ngơi nghỉ và điều đó sẽ gây khó khăn cho Tân Lượng khi phải thết đãi Đàm lão ngũ, nếu lúc này Đàm lão ngũ quay lại…

– Ta sẽ không sao đâu ! Suốt đêm qua ngươi không về, ngươi nhìn xem, ta

Vẫn bình ổn đấy thôi ! Nào, nghe ta nào !

Vừa nói, Tân Lượng vừa đùng tay đẩy vào người Tiểu Thiên, chứng tỏ Tân Lượng đang nôn nóng chi muốn đưa ngay Tiểu Thiên vào trong.

Tỏ vẻ miễn cưỡng, Tiểu Thiên bước đi ! Đột nhiên, ra vẻ tình cờ, Tiểu Thiên quay lại :

– Lúc nãy tiểu điệt nhìn thấy có người từ trong nhà bước ra. Là ai vậy thúc thúc?

Tân Lượng bối rối rõ rệt :

– Nào có ai?…à… có lẽ là lão Điền. Mọi hôm lão vẫn đưa vật thực đến cho chúng tạ !

Tiểu Thiên cau mặt:

– Người này không cao niên lắm, tuyệt đối không phải lão Điền! …

Quyết định phải dồn cho Tân Lượng nói thật, Tiểu Thiên nói thêm:

– Nếu là lão Điền phải đến ăn trưa lão mới đưa vật thực đến. Lúc vào nhà tiểu điệt có thử tìm. Hiểu, quả nhiên quanh đây không có bất kỳ loại vật thực nào chứng tỏ lão Điền chưa đến !

Tân Lượng bực dọc :

– Hay ngươi đã nhìn lầm ? Ngoại lão Điền còn ai khác tìm đến đây ?

Tiểu Thiên cố tình bịa chuyện:

– Người này có diện mạo rất hung dữ ! Hoặc giả lão chính là cường sơn đại đạo ?

Tân lượng nhếch môi cười giễu:

– Nơi này quanh năm không người lai vãng ? Đến bọn trộm đạo cũng không thèm để mắt nhìn đến, nói gì bọn cường sơn đại đạo ? Ta thầy ngươi đã mệt lắm rồi ! Nào,đi nghi đi !

Lần này Tân Lượng rõ ràng là đã dùng sức để đẩy Tiểu Thiên đi ! Và sức lực này nào phải là sức lực của người thật sự mang bệnh ?

Tiểu Thiên chợt mỉm cười:

– Thúc thúc đẩy mạnh thế này trông không giống lắm với người đã vương bệnh lâu năm !

Tân Lượng sững người ? Và y càng sững người hơn khi nghe Tiểu Thiên nghiêm giọng hỏi tiếp :

– Đàm lão ngũ là ai? Lão Hà nào đó đã bỏ ra vạn lạng bạc để sai khiến thúc thúc đưa tiểu điệt đến ẩn thân mãi mãi nơi này ? Và thật sự, tiểu điệt còn không còn song thân ? Gia thân của tiểu điệt đang ở đâu ?

Càng nghe Tiểu Thiên hỏi sắc mặt của Tân Lượng càng thay đổi ! Sau cùng y thật sự để lộ bộ mặt gian ác, giảo hoạt.

Y cười khùng khục :

– Hoá ra ngươi đã nghe những gì ta và Đàm lão ngũ bàn bạc ? Càng tốt ! Càng dễ cho ta và ta không cần phải vờ vĩnh nữa ! Không sai, có người nhờ bọn tà đưa người đi càng xa càng tốt, đồng thời phải gột bỏ toàn bộ quá khứ của ngươi, phải làm cho ngươi quên đi tất cả những gì còn lưu giữ trong đầu óc bé nhỏ của ngươi ! Đó là số phận của ngươi đã được an bài ! Ngươi nên ngoan ngoãn chấp thận mệnh số thì hơn ! Ha…Ha…

Tràng cười của Tân Lượng cứ vang vang lạ, làm cho thính nhĩ của Tiểu Thiên phải ù đi như khi nghe phải tiếng sấm nổ thình lình !

Không hề biết trong tràng cười đó có ẩn tàng nội lực của người luyện võ. Tiểu Thiên vừa dùng hai tay để bịt tai y vừa kêu thét lên:

– Thúc thúc phải nói cho tiểu điệt biết, song thân của tiểu điệp là ai ? Tiểu diệt không muốn ở đây, tiểu điệt chi muốn quay vế với song thân !

Tân Lượng càng cười lớn hơn :

– Ngươi đ


pacman, rainbows, and roller s