Thiên Địa Càn Khôn – Cổ Long

Thiên Địa Càn Khôn – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328981

Bình chọn: 10.00/10/898 lượt.

ằng hữu của kẻ giả danh ngươi?

Vù… Không thể ngờ Trác Hợp đã phát hiện sự giả dối, Tiểu Thiên lập tức khom người, né ngọn hỏa tập vừa được Trác Hợp dùng như ngọn ám khí.

Bất chợt, trước lúc ngọn hỏa tập tắt, Tiểu Thiên phát hiện Trác Hợp đang quay người tháo chạy.

Vút!

Sợ Trác Hợp làm ầm ĩ lên sẽ gây nhiều bất lợi, Tiểu Thiên vừa tránh xong ngọn hỏa tập liền lao đuổi theo y.

Vút!

Kịp lúc, Tiểu Thiên nhìn thấy Trác Hợp như một bóng mờ, đang chui vào một ngách đá hẹp! Tiểu Thiên cũng ngoặt theo.

– Đứng ại!

Trác Hợp không có ý bỏ chạy luôn như Tiểu Thiên nghĩ! Y đứng lại ngay khi nghe Tiểu Thiên quát. Không những thế, y còn nhe răng như muốn cười trêu Tiểu Thiên.

Không hiểu sao Trác Hợp lại có thái độ kỳ quặc này, Tiểu Thiên định lên tiếng hỏi.

Bất ngờ, Tiểu Thiên chộp nhanh vào thanh liễu kiếm và khẽ rít qua kẽ răng:

– Mũi kiếm này sẽ xuyên suốt các hạ nếu các hạ dám phát động cơ quan!

Véo….

Bị mũi kiếm không thể ngờ là có của Tiểu Thiên uy hiếp, Trác Hợp lập tức thu chân về, không dám giẫm vào phiến đá lát ở phía dưới.

Và Tiểu Thiên lập tức nghe thanh âm tức giận của Trác Hợp vang lên:

– Ngươi là ai? Bằng cách nào có được lệnh phù kia?

Tiểu Thiên cười lạt:

– Các hạ thử đoán xem!

Trác Hợp bước lùi lại, như muốn nhờ đó sẽ tránh xa mũi kiếm của Tiểu Thiên!

Nhưng giọng nói của y bỗng lạc đi khi nhận ra y lùi đến đâu thì kiếm của Tiểu Thiên cũng bám theo đến đấy.

– Ngươi không phải người của thất đại phái?

Tiểu Thiên trầm giọng:

– Các hạ đoán đúng rối! Thử nói tiếp xem nào?

Dù không thể thoát mũi kiếm của Tiểu Thiên nhưng Trác Hợp vẫn cứ lùi.

Vừa lùi, y vừa nói:

– Ngoài người của thất đại phái, chỉ có một hạng người cũng rất quan tâm đến những nhân vật đã bị bổn Trang giam giữ.

Tiểu Thiên đương nhiên phải tiến sát theo Trác Hợp, đề phòng y tìm ra cơ hội phát động cơ quan:

– Là hạng người nào?

Trác Hợp nói bằng giọng run run:

– Người của Ngũ Hành Bang!

Tiểu Thiên kinh ngạc:

– Sao phải là người của Ngũ Hành Bang?

Trác Hợp bỗng dừng lại, không muốn lùi nữa có lẽ vì nghĩ có lùi cũng vô ích:

– Vì … Sự ngập ngừng của Trác Hợp khiến Tiểu Thiên nghi ngờ:

– Các hạ muốn giở trò ư? Nên nhớ, bản lĩnh của các hạ không thể thoát nổi kiếm của….

Trác Hợp bất ngờ bật cười:

– Ta không thoát thì ngươi cũng đâu hơn gì! Ha…. Ha….

Đâu đó ở phía sau Tiểu Thiên liền vang lên một tiếng động âm vang.

Ầm!

Tiếng đá rơi? Không cần quay lại, vì có quay lại nhìn cũng không thể thấy, Tiểu Thiên cũng rõ Trác Hợp vừa phát động cơ quan để phong tỏa lối đi.

Tiểu Thiên đẩy nhẹ thanh kiếm về phía trước:

– Các hạ không muốn sống nữa sao? Hãy mau khai thông bí đạo!

Trác Hợp ưỡn ngực ra, như sẵn sàng nhận lấy mũi kiếm của Tiểu Thiên:

– Ta chết, đó là vì nhiệm vụ. Còn ngươi thì chết chắc, bí đạo này chỉ mở được từ phía ngoài, ngươi đừng vọng tưởng tới chuyện thoát thân!

Tiểu Thiên thất kinh, thu kiếm về:

– Không lẽ các hạ cũng tự giam các hạ?

Ngửa mặt cười dài, Trác Hợp giương giương tự đắc:

– Mệnh lệnh không thể không chu toàn, bất luận ai lâm vào tình trạng như ta cũng phải có hành động như vậy! Ha… Ha….

Tiểu Thiên không còn sợ chuyện gây kinh động đến ai khác. Tiểu Thiên quát:

– Mau khai thông bí đạo! Ta không tin các hạ đủ đởm lược để tự giam như vậy!

Trác Hợp cũng quát:

– Ngươi không tin, tùy ngươi! Còn bây giờ, đỡ!

Vù… Muốn cho Trác Hợp nếm chút lợi hại, Tiểu Thiên bật nhanh tả thủ:

– Các hạ chưa đủ tư cách! Lui!

Vù… Ầm!

Bị chặn lùi, Trác Hợp kinh hãi:

– Tam Phong Chưởng? Ngươi là người Huỳnh Phong Trang nhưng cố tình tạo phản?

Tiểu Thiên cười lạt:

– Các hạ sẽ còn phải kinh ngạc nhiều! Xem đây!

Tiểu Thiên loang kiếm.

Véo… Véo… Soạt!

Bị lưỡi kiếm phớt ngang y phục, Trác Hợp sợ hãi nhìn mẩu y phục to bằng bàn tay vừa bị Tiểu Thiên dùng kiếm khoét bỏ.

– Tam Phong Kiếm? Rốt cuộc ngươi thật sự là ai?

Tiểu Thiên nghiêm giọng:

– Ta sẽ giải thích nếu các hạ cho ta biết cách khai mở cơ quan!

Trác Hợp vẫn trừng mắt kinh ngạc:

– Ngươi biết những công phu này, nhất định đã có thời gian là người dưới trướng Huỳnh Phong Trang. Nghiêm lệnh của Tam Trang như thế nào, không lẽ ngươi không rõ?

Tiểu Thiên hoang mang:

– Nghiêm lệnh gì?

Trác Hợp chợt bật ngửa về phía sau:

– Nuôi quân ngàn ngày chỉ dụng một giờ! Đó là nghiêm lệnh của…. Hự!

Thất sắc, Tiểu Thiên bước đến chụp vào Trác Hợp:

– Các hạ sao lại tự sát! Ta….

Hai cánh tay mềm oặt của Trác Hợp chợt vòng quanh ngang người Tiểu Thiên. Và y cười “ặc ặc” trong miệng:

– Ta chết, ngươi cũng phải chết! Ha…. Ha… Một vật sắc nhọn chợt chạm vào hậu tâm khiến Tiểu Thiên phải hất Trác Hợp ra.

Trác Hợp do không còn ai cầm giữ nên ngã lăn ra.

Huỵch!

Xem lại, Trác Hợp quả nhiên đã chết, ở khóe miệng hãy còn đọng lại nụ cười đắc ý, Tiểu Thiên không thể không nhớ đến cái đau nhói vừa rồi.

Mò tìm khắp người Trác Hợp, Tiểu Thiên phát hiện một ngọn hỏa tập khác.

Xoạch!

Vừa bật lên, Tiểu Thiên chợt thở phào do nhìn thấy một mẩu kim nhọn vẫn còn ở trong tay của Trác Hợp.

– Các hạ hạ thủ sai đối tượng rồi! Ta nào ngại bách độc!

Nói thì nói như vậy, nhưng


Lamborghini Huracán LP 610-4 t