Thiên Địa Càn Khôn – Cổ Long

Thiên Địa Càn Khôn – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329031

Bình chọn: 7.00/10/903 lượt.

ọn thất đại phái các ngươi cho bổn bang không còn đủ lợi hại như thuở nào! Bọn ngươi đừng quên đã có thời lão Bang chủ tiền nhiệm của bổn bang được thất đại phái các ngươi suy tôn làm Minh chủ!

Tiểu Thiên thoáng hoang mang:

– Minh chủ võ lâm?

Dương Hùng gật đầu:

– Không sai! Nếu tôn giá muốn biết rõ hơn hãy hỏi họ! Họ sẽ phải thừa nhận là đã bị tuyệt học của lão Bang chủ đả bại như thế nào!

Tiểu Thiên chưa kịp hỏi như Dương Hùng gợi ý thì đã nghe Trang Hồi Nhạn quát lớn:

– Lão bang chủ của ngươi chỉ giỏi dùng kế trá ngụy, có đáng gì để ngươi khoe khoang chứ?

Dương Hùng cười dài:

– Kế trá ngụy? Ha…. Ha…. Ha…. Bảo là kế trá ngụy sao bấy lâu nay thất đại phái các ngươi cứ ngấp nghé muốn chiếm đoạt tuyệt học Càn Khôn của lão Bang chủ?

Trang Hồi Nhạn phẫn nộ, bật tung người lao về phía Dương Hùng:

– Chỉ là một thứ công phu bang môn tả đạo, ai nói với ngươi bọn ta muốn chiếm đoạt?

Đỡ!

Vút!

Vù… Vù… Dương Hùng lập tức phản công:

– Không muốn chiếm, cớ sao bọn ngươi đã mấy lần liên thủ, tiến đánh tổng đàn bổn bang? Đỡ thì đỡ! Xem đây!

Vù… Vù…

Tiểu Thiên có phần hoang mang nên cứ đứng yên nhìn Dương Hùng và Trang Hồi Nhạn động thủ.

Thái độ của Tiểu Thiên khiến Khương Vũ vì cẩn trọng vẫn phải bất động, chờ xem phản ứng của Tiểu Thiên.

Ầm!

Dương Hùng lại cười, do vừa chiếm được phần thắng:

– Không cần tuyệt học của lão Bang chủ, Dương Hùng ta vẫn có thể thắng được ngươi! Tiếp chiêu!

Ào…. Ào….

Trang Hồi Nhạn gầm vang:

– Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi đang vận dụng võ học Thanh Trúc Trang! Hãy tiếp thử một chưởng Truy Phong Phục Ma của ta!

Nghe rõ lời cáo giác của Trang Hồi Nhạn, vừa bảo Dương Hùng cũng là người của Tam Trang, Tiểu Thiên càng lúc càng nghĩ ra nguyên ủy của sự việc.

Sắc mặt thay đổi của Tiểu Thiên, do để lộ qua ánh mắt, khiến Khương Vũ xuất kỳ bất ý tung ra một kiếm:

– Nhất định ngươi cũng là người của Tam Trang! Đỡ!

Véo… Véo… Qúa bất ngờ, Tiểu Thiên vội dịch người thật nhanh:

– Lão….

Tiểu Thiên tuy nhanh nhưng suýt nữa vẫn bị kiếm của Khương Vũ gây thương tích!

Động nộ, Tiểu Thiên bạt kiếm:

– Tự xưng là danh môn chính phái, thái độ của chưởng môn làm tại hạ quá thất vọng!

Đỡ!

Véo… Đang kinh ngạc vì cách tránh chiêu quá nhanh của Tiểu Thiên, Khương Vũ càng thêm thất sắc khi nhìn thấy cách phát kiếm tiếp đó cũng của Tiểu Thiên.

Lão quát:

– Thiểm Điện Kiếm bấy lâu bị thất truyền, không ngờ bây giờ lại tái hiện! Ngươi thật sự là ai? Đỡ!

Véo….

Choang! Choang! Choang!

Tiếng chạm kiếm vang lên bất tận khiến Tiểu Thiên phải thán phục kiếm pháp của Khương Vũ:

– Tôn giá quả không hổ danh là chưởng môn một kiếm phái! Nhưng có gì làm bằng đây là Thiểm Điện Kiếm như tôn giá bảo? Xem đây!

Véo… Véo… Khương Vũ nghiêng người và thầm hoảng sợ trước lối phát kiếm liên tu bất tận của Tiểu Thiên.

Ngay khi có thể hoàn thủ, Khương Vũ quát:

– Phải hay không phải Thiểm Điện Kiếm, ngươi cứ đỡ Liên Hoàn Thất Tuyệt Kiếm của ta!

Véo…Véo… Có vẻ như Khương Vũ đang vận dụng tuyệt kỹ Côn Luân, kiếm của lão cứ trùng trùng điệp điệp, vây bức tứ bề Tiểu Thiên.

Tuy có ỷ trượng vào nội lực thâm hậu hơn nhưng Tiểu Thiên cũng phải thừa nhận muốn hóa giải hết những chiêu kiếm liên hoàn của Khương Vũ không phải chuyện dễ!

Chứng tỏ kiếm pháp do Tiên kiếm lưu lại chưa phải thiên hạ đệ nhất kiếm như Tiểu Thiên từng nghĩ.

Có phần thận trọng, Tiểu Thiên đem những hiểu biết về kiếm pháp áp dụng vào thực tiễn, chỉ mong sao sẽ có những nhận thức chuẩn xác hơn nữa về bản lãnh thực thụ của bản thân!

Véo….

Choang! Choang! Choang!

Như nhận ra Tiểu Thiên đang có phần kiêng dè, Khương Vũ cười lớn:

– Hóa ra ngươi cũng không phải có bản lãnh cao thâm gì cho lắm? Suýt nữa ta đã bị ngươi qua mặt! Đỡ! Ha…. Ha… Véo… Véo… Tiểu Thiên vẫn thản nhiên, cứ giương mắt nhìn thật kỹ từng chiêu kiếm của Khương Vũ!

Gặp chiêu, chiết chiêu, đó là đối sách hiện giờ của Tiểu Thiên:

– Tại hạ cũng đâu bảo tại hạ có bản lãnh cao thâm! Nhưng, muốn đả bại tại hạ cũng không dễ! Xem đây!

Véo… Choang! Choang! Choang!

Lần đầu được cùng người giao kiếm, và người đó lại là một nhân vật có thể xem là đại kiếm gia của võ lâm hiện nay, càng chạm chiêu Tiểu Thiên càng phấn khích!

Vì qua đó, Tiểu Thiên mới dễ thức ngộ những biến hóa về kiếm pháp mà trước kia do chỉ luyện một mình nên Tiểu Thiên khó lòng lĩnh hội.

Cũng tương tự như vậy, dù Khương Vũ đang nóng lòng, muốn thắng Tiểu Thiên càng nhanh càng tốt, nhưng qua một lúc giao đấu với Tiểu Thiên, ít nhiều lão cũng mở rộng tầm mắt trước kiếm pháp hoàn toàn xa lạ đang được Tiểu Thiên thi triển!

Đó là tâm trạng thường có ở bất kỳ ai có lòng say mê võ học, nhất là thứ võ học phù hợp với sở trường!

Do vậy, lời lẽ và thái độ của Khương Vũ đối với Tiểu Thiên đã bớt đi nhiều sự khinh mạn.

Lão luôn kêu:

– Hảo kiếm pháp! Thử hóa giải chiêu này xem!

Véo… Véo… Hoặc:

– Hay lắm! Chi tiếc ta không biết danh xưng của kiếm pháp này là gì! Đỡ!

Véo…. Véo….

Tiểu Thiên cũng có ít nhiều hảo cảm với Khương Vũ:

– Cứ tạm gọi là Vô Danh Kiếm cũng được! Quan trọng gì đến danh xưng? Xem đây!

Véo….

C


XtGem Forum catalog