
ằng, con yêu mẹ qúa.
Mai mốt lớn lên, đọc những dòng này, con đừng khóc nghe con. Bởi mẹ tuy chết đi, nhưng linh hồn vẫn khong tan. Mẹ sẽ quấn quýt mãi bên con, nhìn con lớn, phù hộ cho con bằng tất cả tình thương của mẹ . Mỗi lúc gặp chuyện buồn, không thể tâm sự cùng ai được, con hãy ghi ra giấy rồi đốt cho mẹ đọc . Mẹ nhất định sẽ sẻ chia, an ủi.
Ân Tuấn thương yêu! Mẹ không muốn ngưng bút, muốn rời xa con một chút nào, nhưng mắt đã hoa, tay chân rời rã . Mẹ chỉ có thể gắng hết sức mình để nói cùng con lần sau cuối . Ân Tuấn! Can đảm lên con nhé ! Hãy dũng cảm đương đầu cùng nghịch cảnh . Mẹ muốn con trở thành bác sĩ . Một bác sĩ thiên tài đủ sức chữa lành mọi bệnh của nhân gian . Đừng để họ phải chết oan như mẹ khi tuổi đời còn qúa trẻ.
Ân Tuấn! Mẹ biết con làm được . Con sẽ không phụ lòng mẹ, phải không ? Chỉ cần con cố gắng, mẹ nguyện sẽ gom hết sức giúp con toại nguyện . Nhất định con của mẹ sẽ là viện trưởng một bệnh viện hiện đại, tối tân nhất
… Mẹ tin như vậy…
Buông quyển nhật ký rơi xuống, Tâm Như mới hay mình đang khóc . Có lẽ cô đã khóc từ khi bắt đầu dòng nhật ký đầu tiên . Thế gian này sao lắm cảnh trái ngang, nát lòng như vậy? Còn nỗi khổ nào hơn nỗi khổ của người mẹ biết mình phải sắp xa lìa đứa con còn nhỏ dại ?
Không nhìn thấy, song Tâm Như vẫn có thể hình dung được gương mặt gầy gò, xanh xao đầm đìa nước mắt của người đàn bà tên gọi Tường Minh.
Ân Tuấn không lẽ rất giống bà ? Bỗng nhiên sao, Tâm Như tin như vậy.
Còn bác Mẫn ? Phúc giây này, Tâm Như nghe lòng đầu mâu thuẫn . Cô không biết mình nên hay thương hay nên khinh bởi người đàn ông bạc tình, bạc nghĩa kia . Và hiện mình có nên đồng tình với thái độ dửng dưng, thù hằn của Ân Tuấn với ông ? Thật ra, ông cũng đáng bị qủa báo như thế lắm.
Cô chỉ biết giờ phút này, trái tim mình ngập đầy bónh hình Ân Tuấn . Chút ác cảm vừa đến đã biến mất ngay, cô thấy mình lại tin yêu, kính trọng anh như trước . Không chỉ vì anh là một bác sĩ tài hoa mà còn là sự khâm phục, kính trọng vào nghị lực phi thường của anh nữa . Ân Tuấn! Tôi có thể cảm nhận được phần nào sự khó khăn, vất vả của anh trong một thời thơ ấu . Để được như ngày hôm nay, anh hẳn đã phải cố gắng nhiều.
Tôi sẽ không bỏ rơi anh, không để anh phải ân hận suốt đời vì phút sai lầm, nông nổi của mình . Tôi nhất định sẽ đua anh trở về với con người thật của mình . Tôi không tin trái tim anh bằng đá, khi anh có một người mẹ dịu dàng nhân hậu thế.
Cúi nhặt xấp tiền lên tay, Tâm Như quyết định sẽ đem giúp hết cho hai đứa trẻ song sinh ấy . Một khi biết rõ bác Mẫn là cha ruột Ân Tuấn, cô thấy mình không cần phải đắn đo, lựa chọn nữa.
——————————————————————————–
Chương 11
Theo lịch , nếu hôm nào đích thân viện trưởng Ân Tuấn thăm khám bệnh thì hôm đó , số lượng bệnh nhân đến bệnh viện sẽ đông hơn ngày thường gấp mười lần . Ân Tuấn biết vậy , nhưng anh chưa bao giờ thấy ngại hay mệt cả . Anh cũng chưa từng từ chối một bệnh nhân nào , dù đã hết giờ làm việc đã lâu . Anh có thể khám , trị bệnh bỏ cơm trưa , thậm chí cả cơm chiều , để giải quyết cho hết số lượng bệnh nhân đông quá mức.
Rù rì với nhau , người thì bảo anh có bộ thần kinh thép . Kẻ thì nói vì trái tim anh bằng đá nên chẳng biết mệt là gì, chỉ biết tiền thôi.
Mặc cho người ta xì xầm bàn tán . Ân Tuấn chẳng mảy may bận tâm để ý . Anh chỉ biết làm theo quan điểm sống của mình . Chỉ biết rằng , mỗi ngày từ phòng khám trở về , anh hạnh phúc với cơ thể mệt nhoài , với bao tiền căng phòng nứt túi, với danh sách những bệnh nhân cứu được ngày một dài ngoằng trong cuộn sớ mà anh sẽ đốt cho mẹ xem vào ngày đám giỗ sắp tới này . Thấy anh cứu được nhiều người vậy , mẹ chắc sẽ hài lòng , sẽ mãn nguyện lắm.
-Thưa viện trưởng , bắt đầu cho bệnh nhân vào khám được chưa ạ ?
-Một cô y tá rụt rè, ló đầu qua ô cửa.
-À ! Được rồi.
Dứt mình ra khỏi cơn suy tưởng . Ân Tuấn gật đầu , mở to tập hồ sơ bệnh án.
Anh thầm hỏi ,sao cả đời mình cứ trầm tư , ảm đạm , không giống như tất cả mọi người ? Cũng không thể phá lên cười thích thú trước một câu đùa tếu , một câu chuyện tiếu lâm nào . Đôi môi của anh chỉ cười bằng có , chứ không biết cười vì thích thú , vui mừng . Dù đôi lúc , anh cũng muốn được hoà đồng , hoà nhập vào dòng người sôi nổi nói nói cười cười kia . Nhưng lần nào , anh cũng bị thất bại một cách thảm hại . Anh thấy mình lạc lõng giữa đám đông , cũng như cảm thấy những câu chuyện mà họ quan tâm sao chán phèo, nhạt nhẽo ..
-Thưa bác sĩ ..
Một người đàn bà rụt rè lên tiếng gọi . Ân Tuấn giật mình ngẩng dậy . Nhận ra bệnh nhân là người quen cũ , đôi mày của anh lập tức cau nhanh lại :
-Lại là bà nữa ư ? Tôi đã nói rồi , nơi đây không phải là bệnh viện từ thiện . Càng không phải cái chợ để bà mặc sức ra vào cò kè thêm bớt . Nếu không đóng đủ viện phí , bà hãy ẵm bé về đi . Tôi không có thời gian tiếp bà đâu.
-Vâng . Thưa bác sĩ , tôi biết
– Người đàn bà lật đất nói
– Tôi có đem đủ tiền đây .Xin bác sĩ chữa giùm con tôi ạ.
-Hừ !
– Ân Tuấn nhếch môi cười mai mỉa
– Cuối cùng rồi bà cũng chịu lòi ra . May mà lúc trước , tôi khô