
bà mỉm cười, nhẹ vổ vai cô rồi vui vẻ bước đi . Mấy phút rồi, Tâm Như vẫn còn thừ người ra bất động.
Vậy là… cô sẽ trở thành một người giúp việc nhà . Công việc dành cho những người không trình độ, thiếu tay nghề . Ôi! Thực nức cười! Thật phi lý và uổng phí bao nhiêu với một bác sĩ thiên tài tương lai quá . Nhưng biết làm sao, khi không giấy tờ tùy thân, cũng chẳng bằng cấp… Thôi thì đành vậy.
– Tâm Như! Xong chưa ? Vào ăn cháo đi con . Ta nấu chín nảy giờ rồi đó . – Từ phía sau, giọng ông Mẫn gọi to đầy trìu mến.
Tâm Như quây đầu lại, chợt giật mình:
– Chết! Bác chưa khỏe, sao không nằm trên giường tịnh dưỡng . Dậy nấu cháo rồi còn ra đây nữa… Để cháu dìu bác vào.
– Khỏi đi – Ông không cho Tâm Như chạm đến người mình – Ta đã khỏe lại rồi . Thôi, để ta giúp cháu làm cho nhanh rồi cùng vào ăn cháo nhé ?
Nói xong, ông xăn cao tay áo, xẳng xàng cầm chỏi quét nhanh . Thái độ hoạt bát, tươi tỉnh như người hoàn toàn khỏe mạnh . Thật khác hẳn hôm qua, trong ông hảy còn phờ phạc, yếu đuối lắm.
– Đừng giương mắt nhìn ta như vậy . – Bắt gặp tia nhìn lạ lẫm của cô, ông bật cười – Ta đã quyết định rồi . Từ nay không thèm buồn nữa . Có lẽ… số trời đã muốn ta trọn đời này không hoàn thành tâm nguyện của mình . Ác lai, ác báo . Công lý tuân hoàn . Cái giá ta phải trả cho sai lầm của mình thôi.
– Cái gì là ác lai ác báo, công lý tuân hoàn ? – Tâm Như nghiêng nghiêng đầu khó hiểu – Bác đã phạm sai làm gì hả ?
– Đừng tò mò . – Lảng tia nhìn sang nơi khác, ông đưa nhanh một đường chỏi – Ta sẽ không bao giờ nhắc lại đâu.
– Vâng . – Cụt hứng, Tâm Như cúi đầu quét theo ông . Một lát, cô lại khoe – Bác à! Cháu vừa tìm được việc làm.
– Vậy là… cháu sắp bỏ rồi ta ư ? – Giọng ông đầy lo lắng.
Tâm Như lắc đầu nhanh:
– Không có . Cháu sẽ không bỏ bác đâu, cũng không bỏ cái nghê quét chung cư này . Mỗi ngày, cháu chỉ phải xa bác một tiếng để đi làm thôi.
– Cháu làm nghề gì mà nhàn thế ? – Ông tò mò.
– Cháu sẽ giúp việc nhà bác à . – Chợt buồn rồi vui ngây, Tâm Như cười giởn – Cháu sẽ là cô giúp việc ở biệt thự “Tường Minh”, căn biệt thự sang trọng và nỗi tiếng nhất thành phố . Ôi! Bác sao vậy ?
Đang nói, bỏng thấy ông loạng choạng té vào cạnh băn công, mắt xanh lè, tái mét . Tâm Như với đở lấy người ông . Sẳn chai thuốc trợ tim trên tay, cô nhỏ luôn vào miệng ông mười giọt . Vài giây sau, thấy hơi thở ông dan ổn định, Tâm Như mới càu nhàu :
– Đó! Cháu đã nói mà bác có nghe đâu . Thôi, để cháu dìu bác trở vào . Cháu nói thật đó . Lần này, nếu bác còn cải lợi, tự tiện đi khỏi giường nữa là cháu giận luôn . Cháu không thèm ỏ lại với bác nữa đâu.
Đem điêu ông sợ nhất ra dọa, vẫn không thấy ông có phản ứng gì . Thây đôi mắt ông xa xâm, chẳng buồn nghe mình nói, Tâm Như hờn dỗi dìu ông bước hẳn vào nhà . Linh tính như báo cho cô biết bốn chữ: “Biệt thự Tường Minh” đã làm cho trái tim ông sai nhịp đập . Nhưng tại sao lại thế ? Cô chịu, không đoán nỗi . Nó lập lờ, khó hiểu cũng như câu chuyện bí ẩn của ông . Thật là phức tạp . Thật là điên đầu óc . Không biếtt cuộc phiêu lưu này cuối cùng sẽ đưa cô đến đâu ? Tương lai của cô sẽ ra sao ? Giá mà có thể tâm sự cùng ai đó… Bảo Ngọc ơi! Sao mà chị nhớ em, nhớ em nhiều quá.
Khâu xong mũi kim cuối cùng trên vết mổ bệnh nhân . Ân Tuấn thong thả bước đến bàn, rửa sạch bàn tay đầy máu, mặc cho các y tá bác sĩ lau chùi, chăm sóc bệnh nhân, cũng như bỏ mặc sau lưng những ánh mắt trầm trồ đầy thán phục.
Cuộc phẩu thật đã thành công tốt đẹp. Anh vừa giật khỏi tay thần chết một linh hồn . Nhưng… Ân Tuấn lại không thấy vui, thấy tự hào một chút nào . Ở đây, hàng ngày anh và các bạn đồng nghiệp cứu hàng trăm sinh mạng . Nếu cứ vui mừng, cứ tự hào thì… có lẽ, trái tim nhỏ bé của anh và họ vỡ tung ra mất.
– Ồ ! Bác sĩ Ân Tuấn ra rồi kìa.
– Bác sĩ ! Xin bác sĩ vui lòng cho chúng tôi phỏng vấn vài câu.
Vừa đẩ cửa phòng phẫu thật bước ra, mắt Ân Tuấn phải nhắm lại ngay vì hàng loạt ánh đèn flash từ tay các phóng viên lóe sáng . Hơn môt chục phóng viên đang nóng lòng chờ anh tự bao giờ . Thấy anh, họ lao đến ngay.
– Được thôi – Chớp mắt Ân Tuấn gật đầu điềm đạm – Nhưng xin qúy vị vui lòng chờ tôi uống xong hớp nước.
– Vâng.
Đám đông ký giả trật tự lại ngay . Một cô y tá bưng một ly nước lọc đến trao cho Ân Tuấn . Anh cầm lấy uống ngay . Bao giờ cũng vậy . Xong cuộc phẫu thuật nào, việc đầu tiên của Ân Tuấn là uống một ly nước lọc thật đầy.
-Xong rồi – Đặt cái ly không trả lại khay cho cô y tá, Ân Tuấn ngẩng đầu lên – Xin mời qúy vị bắt đầu . Nào ! Qúy vị muốn hỏi gì nào ?
– Dạ, thưa bác sĩ – Một phóng viên lêng tiếng – Có tin đồn rằn, hai ngày nữa bác sĩ sẽ khánh thành bệnh viện đa khoa cũng mang tên “Hy Vọng” . Chúng tôi muốn biết tin đồn này đúng hay sai ?
– Đúng . – Ân Tuấn gật đầu ngay.
– Là đúng ư ? – Đám phóng viên quay nhìn nhau lạ lẫm.
Một người hỏi tiếp :
– Xin bác sĩ cho biết . Đây là bệnh viện được đầu tư bằng kinh phí của riêng bác sĩ, hay được hợp tác với nước ngoài?
– Là kinh phí của riêng tôi . – Đôi mày khẽ cau lại . Ân Tuấn không thích những câu hỏi như điều tr