Disneyland 1972 Love the old s
Thiên Thần Không Cánh – Hạ Thu

Thiên Thần Không Cánh – Hạ Thu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323401

Bình chọn: 9.5.00/10/340 lượt.

không đủ khả năng cứu ông tỉnh lại . Tâm Như hốt hoảng nhờ bà chủ quán . Bà hớt hải chạy đi nhanh . Còn Tâm Như thì đưa tay lên ngực, cầu mong xe cấp cứu đừng đến muộn

************************************************** **************

chương 2

Úi da! Đau lưng quá . Lại thêm cái bụng đói như cào . Dùng tay chơi, Tâm Như vừa đấm đấm vào lưng, vừa than thầm trong bụng . Mổi sáng chưa ăn giá làm sao cô quét nỗi cái chung cư rộng thênh thang, cao nhưng bốn tầng này ?

Từ nhỏ, vốn được mẹ nuông chiều, chẳng phải làm gì, chỉ toàn ăn với học, nên việc quét và gôm rác ở chung cư này với Tâm Như quả là một cực hình, ngoài khả nạng chịu đựng.

Cô có thể không làm, nhưng ông vừa xuất viện, bác sĩ bảo cần nghỉ ngơi, tịnh dưởng . Sao cô có thể để cho ông làm chứ ?

Ráng lên! Ông già thế còn làm nỗi huống chi mình . Tâm Như tự động viên mình rồi cúi xuống quét nhanh . Thật tội nghiệp cho ông quá. Bệnh hoạn, từng tuổi đó còn xui xẻo vậy . Cái bóp tiền của ông đúng là đã mất thật rồi . Mấy ngày ông nằm viện, cô đã lang thang khắp công viên tìm kiếm cũng như dò hỏi xem có ai nhặt được . Sông, câu trả lời là con số không to tướng . Tiu nghỉu trở về bệnh viện, cô kể rõ hoàn cảnh thương tâm của ông với hết thẩy mọi người . Nhờ vậy mà… được miển tiền bệnh viện.

Xuất viện về nhà, mổi lần nhớ đến bóp tiền, ông lại lên cơn thở dóc, lại khọc tấm tức như đứa trẻ . Tâm Như phải dổ dành, an ủi mãi, ông mới chịu nguôi.

Mình sẽ ở lại với ông . Tâm Như thầm nghỉ . Cô không thể bỏ ông đi giửa lúc ngặt nghèo này . Cả hai ông cháu đều không có một xu dính túi . Mấy bữa nay, tạm cầm cự bằng mấy kỳ gạo của ông mua còn lại.

Chưa bao giờ Tâm Như thấy mình bế tắc thế . Không giấy tùy thân, cũng không bằng cấp, cô đi rã cập chân cũng không tìm được một chổ làm . Bây giờ chỉ trong mông vào tiền lương của ông thôi, nghe đâu là hai triệu . Cao như vậy vì ông gánh hết công việc của ca hai người đó.

– Này, cô kia! Cô là ai sao tự nhiên vào chung cư quét dọn vậy hả ? Bác Mẫn đâu rồi ?

Giọng một người đàn bà chợt vang lên, cắt ngang dòng suy nghỉ của Tâm Như . Ngẩng đầu lên, thấy bà ta nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ, cô hoảng quá, nói đại.

– Dạ .. dạ cháu là cháu của bác Mẫn ạ . Bác b.i bệnh, nên cháu phải làm thay.

– Cháu của bác Mẫn ư ? – Đôi mày câu lại, bà ta như chưa tin – Sao tôi không nghe bác ấy nhắc bao giờ vậy ?

– Dạ… – Tâm Như liếm môi – Tại cháu là bà con xa . Cháu đau ông… nên it” gặp.

– Thế cô lên ở chơi hay ở luôn với bác ấy ?

Đôi mắt bà dò xét, Tâm Như ngập ngừng nói dối:

– Dạ, ban đầu cháu chỉ định lên chơi thăm bác vài bữa rồi về . Nhưng nay thật tình cảnh bác ấy như vậy, chắc phải ở lại lâu chăm sóc cho bác.

– Đúng rồi . – Người đàn ba vui ngây nét mặt – Cháu nên ở lại trong chừng bác ấy . Già rồi lại đau tim, không biết xỉu lúc nào . À, mà này! – Như chớt nhớ, bà mò bóp lấy ra một chai thuốc tro im – Ta lên thăm bác ấy . Nhưng thôi, giữa đường gặp cháu, ta gửi luôn . Hôm khác sẽ đến thăm bác ấy . Hôm nay, ta không rảnh.

– Dạ . Nhưng mà… – Tâm Như còn ngần ngại.

Bà đặt luôn chai thuốc vào tay cô:

– Đu(‘ng ngại! Tại cháu mới đến chưa biết thôi . Ta vẫn thường mua thuốc cho bác Mẫn . Tội nghiệp! Già mà còn bị quả báo.

– Quả báo ư ? – Tâm Như lạ lẫm . Có chuyện gì thế nhỉ ? Muốn hỏi lại thôi . Cô sợ người đàn bà kia sẽ nghi ngờ . – Vâng, cảm ơn dì.

– Thế hiện cháu đang làm gì, hả ?

Vừa dỏm bước đi, người đàn bà bổng quây đầu lại noí với vẻ quan tâm.

– Dạ .. cháu… – Tự nhiên nghe mến người đàn bà nhân hậu, Tâm Như không giấu giếm – Dạ, cháu thất nghiệp, hiện đang tìm một chổ làm.

– Vậy sao ? – bà quây hẳn người trở lại, mắt long lanh sáng . – May mắn quá! Ta cũng đang cần tìm một người để thay thế cho của mình đây . Cháu có muốn làm không ?

– Dạ muốn . – Tâm Như gật đầu nhanh – Dì chỉ cho con đi . Là việc gì hả dì ?

– Được – Bà gật đầu – Công việc nhẹ nhàng thôi, chỉ là giúp việc nhà.

– Giúp việc nhà ư ?

Tâm Như không kềm được tiếng kêu thất vọng . Cô không chuẩn bị tâm lý làm người ở cho người . Trong thâm tâm, cô thầm nhủ: Mình sẽ đi tiếp thị, cùng lắm làm một nhân viên bán hàng thôi.

– Ừ . Giúp viếc nhà, nhưng không cực lắm đâu, – Người đàn bà ngọt ngào – Mổi ngày, cháu chỉ cần bỏ ra một tiếng . Ông chủ không có mặt trong lúc làm việc. Công việc của cháu chỉ là quét dọn, chăm sóc chổ căn biệt thự của ông ta . Việc ít, sông lương cao lắm, đến một triệu đồng lận.

– Một triệu một tháng ư ? – Tâm Như lại kêu to với vẻ bất ngờ.

– Phải . – Bà gật đầu – Mức lương cao nên nhiều người ham làm . Họ luôn dẫn ta bao giờ nghỉ thi ‘cho họ làm thay . Tại vì thương hoàn cảnh bác Mẫn nên mới ưu tiên cho cháu . Nếu cháu không đồng ý thi ‘thôi vậy.

– Dạ không . Cháu đồng ý . Cháu đồng ý.

Thấy bà dỏm bươc đi, Tâm Như hoảng quá kêu to không suy nghỉ . Bà mỉm cươi gật đầu:

– Được . Nếu thế thì ngày mai, đúng mười giờ cháu đến địa chỉ này để gặp ta . Ta sẽ dắt cháu trình diện với quản gia của ông chủ . Biệt thự cháu làm là biệt thự “Tường Minh” nỗi tiếng nhất thành phố đó.

– Vâng . – Tâm Như chià tay nhận địa chỉ.

Người đàn