Thiếu Lâm Tự Đệ Bát Đồng Nhân

Thiếu Lâm Tự Đệ Bát Đồng Nhân

Tác giả: Cửu Bả Đao

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324214

Bình chọn: 7.00/10/421 lượt.

người đến hỏi, không phải vì giá quá cao mà vì các công tử có tiền chỉ cần chạy chọt để được đứng tên trong Tân thất thập nhị tuyệt kĩ là được, có ai thật sự muốn vào Đạt Ma viện? Sớm hạ sơn hưởng lạc là hơn.

“Ít nhất trong thất thập nhị tuyệt kĩ vẫn còn năm môn là chân tài thực học – – Niêm Hoa chỉ, Nhất Chỉ thiền, Đại Lực Kim Cương chưởng, Phách Không trảm, Nhạ Không tam điệp thích, có cơ hội huynh cũng muốn học thử.” Quân Bảo than thở.

Đến nay y đã chịu nhiều uất ức, chỉ mong có ngày được vào Đạt Ma viện học tập ảo bí của võ thuật, không học được võ công thì lần mò tập luyện, luyện đến mức thân thể chịu đựng được đòn, dù gì chỉ cần trụ được ba mươi chiêu quyền cước của đại sư huynh là đường đường chính chính bước chân vào.

“Thiếu Lâm cũng thật đáng thương, tiền tiền tiền, cái gì cũng phải tiền, lúc còn ở Nhũ gia thôn đệ chưa từng thấy quá mười lạng bạc. Nếu không gặp huynh ở đây, đệ đến đập đầu vào tường mất.” Thất Sách nói, nhắm mắt lại.

Quân Bảo ấm áp cõi lòng, kỳ thật Thất Sách ngây thơ bước chân vào Thiếu Lâm, sinh mệnh y mới bắt đầu biết đến cảm động.

“Thiếu Lâm tự vốn không phải như thế này.” Y đáp.

Những ngày ở cùng Thất Sách, Quân Bảo phát giác mình nói nhiều hơn. Y nói về tiến trình sa sút của Thiếu Lâm, chính y tự thân trải qua, hơn nữa còn được Tử An sư huynh chuyên nấu cơm ở nhà bếp và khắc truyện lên gỗ cho biết. Tử An là hỏa công đầu đà ở đây đã nhiều năm.

Bốn mươi năm trước, thiết kị Mông Cổ diệt nhà Nam Tống, không đầy mấy năm sau lại giết Văn Thiên Tường ở Sài Sơn. Khi ấy, “Chính khí ca” được Văn thừa tướng viết bằng máu ở trong ngục truyền ra ngoài, lan khắp Đại Giang Nam Bắc, văn sĩ không ai không đầm đìa nước mắt, cảm động trước khí tiết khảng khái của Văn thừa tướng.

Khi ấy Thiếu Lâm tự ở Tung Sơn là gốc rễ của giang hồ hào kiệt, ngầm liên kết các lộ anh hùng hảo hán, định cướp pháp trường cứu Văn thừa tướng, đứng đầu gồm đệ nhất, đệ nhị võ tăng trong chùa lại càng là nhân vật truyền kì, cả hai thuộc nhóm khoáng thế kì tài lĩnh ngộ được “Dịch Cân kinh”, là thiếu niên anh kiệt mới ngoài hai mươi. Đệ nhất võ tăng pháp danh Bất Sát, đệ nhị võ tăng pháp danh Bất Khổ, đều là nhân vật có thể một địch nổi cả trăm địch thủ, đang đêm xông vào trại giặc lấy đầu tướng địch.

“Hai vị võ tăng vừa lên tiếng hiệu triệu, quần hùng nhiệt liệt hưởng ứng, mười bảy đại môn phái đều phái cao thủ lợi hại nhất đến giúp, ba ngày trước khi hành hình cùng đến vùng rừng giáp với Sài Sơn. Nếu kể ra danh hiệu vang lừng của mỗi vị anh hùng, chỉ e đây là cảm tử đội chưa từng có, dù vào đại đô lấy đầu Hốt Tất Liệt cũng không hẳn không thể.” Quân Bảo vừa nói vừa cong hai tay thành ưng trảo, ngẫm nghĩ cách đẩy vào giữa khoảng trống giữa các chiêu thức, càng đẩy càng chậm, càng chậm càng đẩy.

“Nhưng sự thật là nhiệm vụ cứu Văn thừa tướng, bởi có nội gián nên trúng mai phục?” Thất Sách ngẩn đầu, lệ cạn khô. Gã thích nghe kể chuyện nhất, biết cách đoán trước câu chuyện.

“Thật thế thì không đến nỗi nào, chết hào tráng cũng không phải việc gì tệ hại.” Quân Bảo thở than.

Năm xưa, chúng anh hùng tề tụ Sài Sơn, vốn định xông vào trùng trùng giới bị cứu Văn thừa tướng, nhưng Bất Khổ suy tính rằng dù thành công tất cũng tử thương thảm trọng, tương lai muốn diệt Nguyên phục Tống, khí vận thiên hạ vẫn cần chúng anh hùng khuông phò, không nên chuốc lấy thiệt hại vô vị làm gì. Hà huống quần hùng vì kính phục Văn thừa tướng nên đến cứu, vốn không định mời người kém mưu lược lại không biết dùng binh như thừa tướng lên lãnh đạo.

Một khi Văn thừa tướng bỏ mạng, chưa biết chừng còn trở thành tấm gương không sợ chết cho thiên hạ anh hùng phản Nguyên.

Nên Bất Khổ nghĩ ra kế sách hay. Cố tình tung tin muốn cướp pháp trường, khiến tướng lĩnh phụ trách hành hình lo sốt vó, lập tức rút nhân mã từ trấn thành gần đó đến trợ lực. Đêm trước khi hành hình, quần hùng được Dịch Dung Diệu Thủ Tiêu Thiên Biến trợ giúp, trà trộn được vào viện quân, dễ dàng đánh gục toàn bộ giám ngục.

Lúc chúng nhân thấy Văn thừa tướng thì ông ta đã bị tra tấn không còn ra hình người. phái Hoa Sơn Phong trưởng lão không hề do dự dùng chỉ lực đánh nát mặt mình, vung chưởng tự đánh gãy xương sườn, Tiêu Thiên Biến rơi lệ dùng Thực cốt thủy tu sửa lại mặt mũi Phong trưởng lão thành bộ dạng thê thảm của Văn thừa tướng, sau đó chúng anh hùng mới ủ rũ ra đi.

Đến ngày hành hình, chúng anh hùng vẫn gây loạn phía ngoài pháp trường, nhưng chẳng quả chỉ để nghi binh, quân Nguyên chưa bắn tên thì tất cả đã bỏ chạy. Kỳ thật, người bị chặt đầu hôm đó là Phong trưởng lão nghĩa bạc vân thiên.

“Cha huynh nói Phong trưởng lão không biết một chữ cắn đôi nhưng chân chính trở thành anh hùng phong nhã ‘phong diêm triển thư độc, cổ đạo chiếu nhan sắc’.” Quân Bảo nghẹn ngào, Thất Sách cũng rơi lệ.

Anh hùng chân chính, dù lịch sử không ghi nhớ thì người đó vẫn mỉm cười nghịch lại mệnh trời.

“Sau đó Văn thừa tướng đi đâu?” Thất Sách hỏi.

“Dưới chân đệ.” Quân Bảo đáp, không giấu được vẻ kiêu ngạo.

Văn thừa tướng được cứu ra, biết rằng bản thân được người đời coi là biểu tượng


Snack's 1967