Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thiếu Nữ Toàn Phong

Thiếu Nữ Toàn Phong

Tác giả: Miu mymy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327654

Bình chọn: 9.00/10/765 lượt.

bộc phá!

Bách Thảo liên tục lùi về sau.

Đòn tấn công của Đình Nghi như sét đánh!

Đám phóng viên phấn khích hò reo ầm ĩ,hàng loạt ống kính giương lên, sàn đấu như chìm trong ánh đèn flash sáng trắng, sáng đến mức ngay cả các đệ từ đứng xung quanh cũng không nhìn rõ động tác của hai nhân vật trên sàn đấu.

Đến khi Đình Nghi ngừng tấn công thì võ phục của Bách Thảo đã ướt đẫm.

Vì luôn phải dùng tay đỡ đòn nên hai cánh tay Bách Thảo đau rát.Cô căng thẳng nhìn trọng tài Thẩm Ninh, không thấy trọng tài ra hiệu Đình Nghi được điểm, lúc này cô mới nhè nhẹ thở ra.

Đình Nghi vẫn chưa được điểm!

Đình Hạo và Sơ Nguyên nhìn nhau, dù bề ngoài xem ra Bách Thảo đang rất khó khăn, nhưng mặc dù trong tình huống thị lực tạm thời bị trở ngại, cô vẫn có thể tránh được đòn tấn công như vũ bão của Đình Nghi.

“Có cần tôi nói với đám phóng viên để họ không chụp ảnh,không quấy rầy khi thi đấu không?”, khi hai người quay trở lại sàn đấu,Đình Nghi mỉm cười nói, “Tôi đã quen với ánh đèn này rồi, nhưng lại quên mất là cô không quen. Nhưng tôi cũng phải nhắc cô, khi thi đấu ngoài sự quấy nhiễu của ánh đèn flash còn nhiều sự quấy nhiễu khác không thể lường trước được, cô có thể thích ứng được không?”.

Bách Thảo hít một hơi thật sâu.

Cô ngoái nhìn Nhược Bạch đang đứng gần sàn đấu, thấy anh vẫn ngồi yên, mặt không biếu cảm, cô điều chỉnh lại hơi thở, lạnh lùng đáp lại:

“Được.”

“Bắt đầu!”

Thẩm Ninh hạ lệnh tiếp tục trận đấu.

Thời gian còn lại của hiệp một, cục diện trên sàn hơi chững lại.

Dù thỉnh thoảng vẫn thử tấn công thăm dò, nhưng sau mấy lần tấn công không thành, trái lại còn bị Bách Thảo phản công suýt đá trúng, Đình Nghi bắt đầu chuyển sang phòng thủ. Bách Thảo cũng không vội tấn công, cô đang cố quen với ánh đèn flash để không bị chói mắt đến không nhìn thấy gì như lúc mới bắt đầu trận đấu.

0:0

Hiệp một kết thúc.

”Đình Nghi, xin hãy đánh đẹp hơn chút nửa!”

“Tin này cần xuất hiện trong bản tin tối, không quá buồn tẻ!”

CHƯƠNG 4 + 5 + 6 (24)

“Đình Nghi, hãy ra cú liên hoàn sở trường của mình đi, cần tấn công mạnh hơn nữa, tốt nhất là có thể đá gục đối thủ, như vậy mới có những bức ảnh đẹp!”

Khi xuống sàn đấu, Bách Thảo nghe thấy các phóng viên tới tấp yêu cầu, Đình Nghi tươi cười nhận lời.

“Cừ quá!”

Bất giác lại nhìn vệ phía Đình Nghi, cô thấy Sơ Nguyên đưa chai nước khoáng cho Đình Nghi, đến khi giọng nói phấn kích của Hiểu Huỳnh từ phía sau vọng đến, ánh mắt Bách Thảo mới dời đi.

“Hi, hi, hiệp này Đình Nghi chẳng sơ múi gì!” Hiểu Huỳnh cười đắc ý, bắt đầu xoa bóp hai vai cho Bách Thảo, “Bách Thảo, mình rất tin ở cậu, cố lên!”

Nhược Bạch đưa chiếc khăn bông ẩm cho cô.

Bách Thảo cầm khăn lau mặt, hơi lạnh thấm vào da, chầm chậm, thoải mải, rất dễ chịu.

“Các phóng viên khiến Bách Thảo mất tập trung khi thi đấu.” Giọng Nhược Bạch vang lên bên tai Bách Thảo. “Vào hiệp hai, có thể Đình Nghi sẽ tấn công mạnh hơn, hoặc là sẽ dụ em tấn công, lúc đó…”

Bách Thảo chăm chú lắng nghe từng chữ.

“Vâng!”, cô gật đầu.

Ngón tay Hiểu Huỳnh đột nhiên bóp mạnh khiến vai cô đau điếng.Bách Thảo ngoái đầu thì thấy Hiểu Huỳnh vui vẻ reo lên:

“Ôi, Sơ Nguyên sư huynh, Sơ Nguyên sư huynh đến kìa!”

Mùi thuốc sát trùng dịu nhẹ, thoang thoảng.

Trong ánh mặt trời, một dáng người thanh tú đang tiến lại gần.Bách Thảo đứng dậy như phản xạ có điều kiện, tim đập thình thịch, cô muốn ngẩng đầu nhìn anh, nhưng không hiểu sao lại căng thẳng nhìn xuống chân mình.

“Cánh tay bị thương phải không?”

Giọng nói mang chút âm mũi, nhẹ nhàng truyền xuống.

“… Không… không ạ.”

Tai cô ù lên, giọng hơi lắp bắp.

“Để anh xem.”

Vén tay áo cô, thấy những vết đỏ thẩm, Sơ Nguyên dùng bình thuốc xịt lên những chổ đó rồi lấy tay xoa nhẹ. Không biết do công hiệu của thuốc hay do công hiệu của những ngón tay, cánh tay vừa rồi còn đau buốt, bỏng rát, lập tức dịu mát, không còn đau đớn như có phép màu.

“… Cảm ơn.”

Vật gì đó dâng lên, tắc nghẹn nơi cổ họng Bách Thảo.

“Cố lên!”

Anh xoa đầu cô.

Khi ngẩng đầu lên, cô chỉ nhìn thấy bóng anh trong ánh mặt trời rạng rỡ, anh lại trở về chỗ ngồi bên cạnh Đình Hạo và Đình Nghi. Liếc nhìn Sơ Nguyên rồi nhìn Bách Thảo đang ngơ ngẩn, Đình Nghi cắn môi, tay vẫn nắm chặt chai nước.

“Hiệp hai bắt đầu!”

Quả nhiên Đình Nghi không thận trọng thăm dò như nửa hiệp đầu, mà liên tục chủ động tấn công!

“Hây!”

Lẫn trong tiếng gió xé không khí, Đình Nghi vọt lên cao, đạp xuống, hướng vào đầu Bách Thảo, hy vọng ghi trực tiếp hai điểm!

Cả phòng kinh ngạc kêu lên!

Các phóng viên hô to, máy ảnh nháy lia lịa, cố ghi lại khoảnh khắc tuyệt đẹp đó!

Tuy nhiên, dường như Bách Thảo đã đoán được ý đồ của Đình Nghi.

Cô khẽ nhảy lên, hơi lùi về sau khiến Đình Nghi đạp vào không khí,rơi thẳng xuống!

Tiếng hò reo của đám phóng viên chỉ còn thưa thớt.

Mấy pha giao đấu sau đó cũng đều như thế.

Đình Nghi bắt đầu sốt ruột, trước mỗi lần cô ra chân, Bách Thảo đều cảm giác được, có phản ứng trước, hóa giải đòn tấn công của cô. Nhìn đôi mắt tĩnh lặng của Bách Thảo, Đình Nghi thoáng giật mình, nghĩ đến những lời bàn tán của các đệ tử