XtGem Forum catalog
Thiếu Nữ Toàn Phong

Thiếu Nữ Toàn Phong

Tác giả: Miu mymy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328065

Bình chọn: 7.00/10/806 lượt.

NhượcBạch sư huynh thế nào, kết quả Nhược Bạch lại không nói gì nhiều, lặng lẽ chấpnhận. Vậy là khi thu xếp hành lý, Bách Thảo rất vui nhưng khi nhìn thấy hai bộvõ phục trước mặt lại do dự.

Một bộ mới tinh, chất liệu mềm mại, trắng muốt tuyệt đẹp, một bộđã cũ ngả màu, những chỗ cọ sát đã phải vá, ống tay và ống quần cũng phải nốithêm.

Cô tiếc rẻ sờ tay lên bộ võ phục mới.

Cuối cùng quyết định bỏ bộ cũ vào va ly.

“Thôi đi, đương nhiên phải mang bộ mới!” Hiểu Huỳnh lôi bộ võ phụccũ ra, nhét bộ mới vào. “Cậu mặc bộ mới này đẹp hơn bao nhiêu, đừng mặc bộ cũnữa, mặc vào tuyển thủ các nước họ cười cho mất mặt!”

“Không ngắn nữa, rất vừa.”

“Nhưng cũ quá rồi, cậu xem màu sắc kìa, vừa cũ vừa ố vàng, ngườita cười cho đấy!” Hiểu Huỳnh sống chết không chịu cho cô mang bộ cũ đi. “Nhấtđịnh phải mang bộ mới! Cậu không mang, mình mang! Hừ, được rồi, cậu thu xếpxong chưa, vậy đến xem mình nên mang những bộ nào. À, còn nữa, chiếc dây chuyềnnày có hợp với bộ váy không, lại còn cặp tóc nữa?”

Cuối cùng, quần áo, đồ trang sức của Hiểu Huỳnh chất đầy một valy. Đến sân bay, Bách Thảo mới phát hiện, Hiểu Huỳnh không phải người có nhiềuhành lý nhất. Mai Linh còn mang những hai va ly to đùng, nghư nói bên trongđựng rất nhiều giày để phối hợp những bộ quần áo khác nhau.

“Đồ của tôi chưa là gì, các cô có biết, khi Đình Nghi ra nướcngoài không?”, Mai Linh nói, “Đình Nghi luôn mang theo bốn, năm va ly, mỗi lầnxuất hiện ở những chỗ khác nhau, cô ấy đều thay toàn bộ trang phục và phụ kiệnkhác nhau. Nhưng Đình Nghi không phải mệt như chúng ta, mỗi lần ra nước ngoàiđều có trợ lý đi theo xách đồ, cô ấy không phải đụng tay.”

“Trợ lý?”, Quang Nhã trợn mắt.

“Đúng rồi, Đình Nghi có trợ lý, cô không biết à?”, Mai Linh nhẫnnại nói, “đn là minh tinh mà, làm gì có minh tinh nào mà không có trợ lý, huốnghồ nhà Đình Nghi giàu như vậy.”

“Không ngờ Đình Nghi lại không đi lần này”, Lâm Phong nói.

“Chắc đi Hàn Quốc quá nhiều nên chán rồi”, Mai Linh nói, “Nghe nóiĐình Nghi từng sống ở Xương Hải võ quán một năm, đã tham gia mấy khóa tập huấnnên không cần thiết phải đi.”

Hiểu Huỳnh bỗng nháy mắt ra hiệu.

“A, Đình Nghi đến rồi.” Quang Nhã nhìn thấy một đoàn người từ cửasố năm đi vào.

“Còn có Đình Hạo tiền bối, huấn luyện viên Thẩm, ấy, lại có cả…”

CHƯƠNG 10 + 11 + 12 + 13 + 14 HOÀN QUYỂN 2

Chương 10.

Lại có cả Sơ Nguyên nữa.

Thấy Sơ Nguyên sư huynh mỗi lúc mỗi gần, Bách Thảo phát hiện tay anh xách một chiếc túi du lịch màu vàng nâu, không có vẻ là người đưa tiễn.

“Do có một số việc đột xuất tôi không thể đi cùng các bạn.Lần này Sơ Nguyên đi cùng đội chúng ta với tư cách là bác sỹ của đội đồng thời cũng là trưởng đoàn”, Thẩm Ninh giải thích, “Đến Hàn quốc, các bạn phải tuân thủ kỷ luật, mọi việc đều phải nghe theo điều hành của trưởng đoàn Sơ Nguyên và đội trưởng Nhược Bạch, rõ chưa?”.

“Rõ!”

Mặc dù các đệ tử đều có phần ngạc nhiên nhưng vẫn đồng thanh trả lời.

Thì ra Đình Nghi đến tiễn Sơ Nguyên tiền bối, các cô gái chợt vỡ lẽ. Mai Linh nói đùa, Đình Nghi mang những đồ ăn này đến hối lộ, để bọn họ trông chừng các mỹ nữ Hàn Quốc không cho họ cướp mất Sơ Nguyên tiến bối?

Nghe vậy các cô gái cười rộ lên.

Bên kia, Đình Hạo đang nói chuyện với Thân Ba, Khấu Chấn, nhìn thấy Bách Thảo đứng yên không nói gì, khóe mép Đình Hạo hơi nhếch lên, anh đến bên cô.

“Cầm lấy cái này.”

Kéo Bách Thảo ra một góc, Đình Hạo đưa cho cô một chiếc điện thoại di dộng màu bạc, xinh xắn, tinh xảo. Cô ngạc nhiên ngước nhìn anh nhưng không nhận.

“Trong này đã nạp tiền, có số máy của anh, Sơ Nguyên và huấn luyện viên Thẩm, đến Hàn Quốc nhỡ bị lạc hoặc có chuyện gì hãy dùng nó để liên lạc.” Đình Hạo nhìn cô, nói tiếp: “Không biết dùng thì bảo Hiểu Huỳnh hướng dẫn”.

“Em không thể nhận”, Bách Thảo cúi đầu.

“Tại sao?”

“…”

Cô không biết nên nói thế nào, chỉ lắc đầu lia lịa. Nghĩ tới những lời anh nói bên bờ sông tối đó, cô lại thấy lúng túng, chân tay không biết để đâu, mặt đỏ lựng, chỉ muốn bỏ chạy. Cô không thể nhận đồ của anh, nếu nhận, có nghĩa là…

Bắt đầu hẹn hò rồi?

Cô luống cuống lùi một bước, cúi đầu rất thấp.

“Em không thể nhận”, cô nhắc lại.

“Không bảo em nhận”, giọng Đình Hạo vọng xuống,”Cũng không phải là tặng, chỉ cho em mượn thôi. Không được làm hỏng, cũng không được đánh mất, nếu không anh sẽ bắt đền, hiểu chưa?”.

Cô vẫn im lặng.

“Đến Hàn Quốc ngộ nhỡ bị lạc thật, em lại không có di động,Sơ Nguyên hay Nhược Bạch đều rất lo lắng. Em không muốn gây phiền phức cho họ đúng không?”

Bách Thảo ngây người nhìn Nhược Bạch đang phân phát thẻ lên máy bay cho mọi người, lại nhìn Sơ Nguyên đang nói chuyện với Đình Nghi.

“Tất cả có hai chiếc pin, có cả dụng cụ xạc, anh để cả trong này.” Nói rồi Đình Hạo nhét cái túi nhỏ vào tay cô. “Hỏi Hiểu Huỳnh cách sử dụng.”

“Cảm ơn.”

Cô đỏ mặt cầm túi.

“Cảm ơn thế nào?”, Đình Hạo mỉm cười hỏi.

CHƯƠNG 10 + 11 + 12 + 13 + 14 HOÀN QUYỂN 2 (2)

“Sao?”

“Mua một hộp viên xì dầu mang về, anh thích ăn.” Anh xoa mái tóc ngắn của cô, tiếp tục: “Còn nữa, nhớ nghe điện thoại của anh, chúng ta hẹn hò, duy trì liên