
nhìn ra xa thấy mẹ vẫn đứng đó. Quay lại nhìn cha, lúc này đã nhập định, cô nói giọng hờn dỗi, “Cha, có lúc con cảm thấy hơi buồn…”
Trước mặt người ngoài, cha mặc dù rất ít nói nhưng vẫn luôn dịu dàng. Còn ở trong nhà trước mặt mẹ và cô, cha luôn xa cách đến mức như ông hoàn toàn không thuộc về nơi này.
“Nếu cha nói chuyện với con thì tốt biết mấy!”,cô thở dài lắc đầu, lại mỉm cười, “Hay là con có anh trai để sớm tối bên nhau,hay là có một đối thủ ngang sức đẻ con đặt mục tiêu chiến thắng người đó…”. Đẩy chiếc bình giữ nhiệt đến trước mặt cha, Ân Tú gập người cúi chào, không làm phiền ông nữa, khom người chui ra rồi thả rèm xuống. Vượt qua hành lang đến cho mẹ đang đứng nhìn vẻ chờ đợi
. “Cha nói lát nữa sẽ ăn, cha bảo mẹ về phòng nghỉ kẻo gió lạnh lại sinh bệnh”, cô vừa nói vừa lấy tay ra hiệu, mắt lóng lánh như cười.
Mẹ cô khoát tay.
“Đương nhiên là thật!”, Ân Tú nói, “Mẹ, lẽ nào mẹ không hiểu cha, cha luôn quan tâm đến mẹ con mình, mẹ không nên thấy cha ít nói mà hiểu lầm”.
Ánh mắt dõi theo bóng mẹ khô gầy, Ân Tú đứng một mình rất lâu, đột nhiên cô rất muốn biết…
Cha, cha có cảm thấy cô đơn không?
***
“Ngốc, đừng lo cho anh”, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Bách Thảo, Sơ Nguyên mỉm cười vuốt tóc cô, “Từ lâu anh đã không còn nghĩ tới chuyện đó nữa. Tối qua em nghe được chuyện đó, khiến tâm trí rối loạn suýt thì thua trận đúng không?”.
Cô đỏ mặt.
“Em… em tưởng…”
“Đừng nghĩ nhiều”, dịu dàng nắm chặt tay, anh nhìn sâu vào mắt cô nói, “Đình Hạo từng ở đó một thời gian, cậu ấy từng nói, kỹ pháp của Vân Nhạc tông sư đã đạt tới độ hóa nhập. Được ông ấy đích thân chỉ bảo là cơ hội hiếm có, em phải cố nắm bắt hiểu chưa?”.
“ Vâng”
Cô lặng lẽ gật đầu.
Tuy nhiên, nhìn đôi mắt tĩnh lặng như ánh trăng của anh, cô lại do dự rồi rụt rè hỏi:
“… Huynh đã gặp ông ấy chưa ? ”
“ Chưa”
“… Huyng có muốn gặp không?”
Sơ Nguyên thoáng sững người, ngẩng đầu nhìn mặt hồ phía xa, trầm ngâm:
“ Gặp để làm gì? Không, anh không muốn gặp!”.
“ Không nói chuyện đó nữa”, ánh mắt Sơ Nguyên rời mặt hồ, ngoảnh lại nhìn cô rồi mỉm cười, “ Ngày mai em không có thời gian đi chơi, có cần anh mua giúp gì không? Quà cho Khúc sư phụ em mua chưa?”
“Ôi”
Bách Thảo như sực tỉnh, mắt mở tròn, đúng rồi,có rất nhiều đồ cô chưa mua. Bây giờ cô đã có tiền thưởng. Có tiền rồi có thể mua sâm Cao Ly cho sư phụ. Lại còn phải mua kim chi cho Đình Hạo nữa.“
CHUONG 4 + 5 + 6 (39)
Liệt kê các thứ ra, mai anh mua cho!”
Lấy cây bút từ trong áo, Sơ Nguyên bắt đầu ghi chép! Giữa những ngón tay anh là một cây bút máy vỏ đen, ngòi màu vàng, Bách Thảo ngây người anh, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, cây nút đó là cô tặng anh.
***
Sáng sớm, Hiểu Huỳnh vặn người, bộ dạng mơ mơ màng màng, mở mắt bỗng giật nảy mình khi có một người quỳ cạnh giường, tay chống mắt nhìn không chớp chờ cô thức dậy.
“ Làm người ta sợ hết hồn!” Hiểu Huỳnh xoa ngực ngồi dậy, vẫn chưa hoàn hồn vừa thở vừa hỏi: “ Bách Thảo, sao bỗng dưng lại nhìn tớ tha thiết thế, thật không quen tí nào, chẳng lẽ cậu yêu tớ, ha ha!”
“ Bách Thảo đã nhìn tha thiết như thế gần nửa tiếng rồi”, Mai Linh vừa xoa mặt vừa nói.
“ Sao, cậu yêu tớ thật rồi đấy ư?”, Hiểu Huỳnh cảm động lao đến bên Bách Thảo “ Tớ cũng yêu cậu ! Tớ cũng yêu cậu ! Ôi, ôi, Bách Thải ơi, thực ra tớ yêu cậu từ lâu lắm rồi”
Bị ôm chặt không thở được, Bách Thảo luống cuống đỏ mặt lắp bắp, “ Không phải, tớ muốn tìm bộ võ phục đó … “
“ Võ phục? Võ phục nào ? “
“ Bộ … mới ấy.”
“À!”
Hiểu Huỳnh sực nhớ ra, trước khi lên đường sang Hàn Quốc tập huấn Bách Thảo một mực không chịu mang theo bộ võ phục mới đó,Hiểu Huỳnh tức giận đành nhét vào hành lí của mình mang đi. Chỉ có điều cái vali đó từ đầu đến cuối đều một mình Bách Thảo mang, cô cũng chẳng mệt gì hết
. ” Ở trong va li kia. Cậu tự đi mà lấy”, Hiểu Huỳnh buông tay làm bộ thiểu não, ” Sao lại lừa dối tình cảm trong sáng của người ta kia chứ. Tớ lại cứ tưởng cuối cùng cậu đã yêu tớ,kết quả bị tổn thương thế này đây … ”
” Im đi, im đi! Nge mùi mẫn quá, diễn thế không ổn” Mai Linh nhận xét, ” Phải diễn thế này mới đúng, cậu nhìn tớ đây, ” Bảo thảo sao cậu có thể….” .
” Bộ võ phục mới trắng lóa như tuyết.
Dưới ánh nắng sớm mai càng lộng lậy.
” Đẹp quá!”
Gấp xong tấm chăn mỏng, Quang Nhã ngẩng đầu nhìn Bách Thảo vừa thay võ phục mới không kìm nén nổi mà trầm trồ khen ngợi.
“ Đúng thế, đẹp quá!”, “ Chất liệu rất đẹp, vừa mềm vừa thấm mồ hôi, sao trước đây không thấy cậu mặc?”
Cẩn thận gập lại bộ cũ, Bách Thảo đỏ mặt: “ Tớ …tớ sợ làm bẩn nó… không dám mặc…”
“ Ha ha, là Nhược Bạch không cho mặc !”
Hiểu Huỳnh quay đầu lại, nháy mắt với mấy cô bạn. “ THế nào hay là đi gặp Vân Nhạc tông sư, hôm nay không sợ Nhược Bạch mắng nữa !”
Mấy cô gái vui vẻ ra khỏi phòng, Khấu Chấn, Thân Ba đã đợi bên ngoài. Hôm nay ngoài Bách Thảo ra thì cả đoàn đều đi chơi, Dân Đới thuê một chiếc xe rồi làm phiên dịch kiêm hướng dẫn viên.
CHUONG 4 + 5 + 6 (40)
Nhìn thấy Nhược Bạch, Bách Thảo hơi căng thẳng.
Nhược Bạch cũng nhìn cô.
Bộ võ phục mới trắng như tuyết, đai lưng màu đen mềm mại