
tiếp được không?”.
CHUONG 4 + 5 + 6 (36)
Bách Thảo ngơ ngẩn nhìn anh.
“…”, giọng khô đắng, lòng bối rối cực độ, “Xin lỗi… em… không nên hỏi những chuyện đó…”.
Sơ Nguyên lắc đầu.
Tán lá rậm dày che kín bầu trời đêm, chỉ có ánh trăng và ánh sao rải rác lọt qua kẽ lá. Đưa tay nắm tay cô, anh nhẹ nhàng kéo cô ngồi xuống, trước mắt là mặt hồ lóng lánh vẩy bạc, bóng đa in xuống nướcthành một khối đen âm u.
Ngón tay anh hơi lạnh.
Lòng bàn tay lại nóng.
“Về sau, một hôm mẹ bỗng nói vs anh không nên luyện Teakwondo nữa’,
Sơ Nguyên nhớ lại, “Lúc đó anh không thể nào chấp nhận được chuyện ấy. Anh thích Teakwondo, thích cảm giác lúc thi đấu. Anh hỏi mẹ vì sao. Mẹ không nói gì, chỉ nhắc lại không nên tập nữa”. Ngón tay Bách Thảo hơi run.
Khó mà tin nổi, chính phu nhân quán chủ, người phụ nữ đẹp dịu hiền như một nàng tiên lại ra lệnh cho Sơ Nguyên rời bỏ Teakwondo?
“Không phải.”
Như đoán được suy nghĩ của cô, Sơ Nguyên nói tiếp.
“Mẹ là người đôn hậu, thấy anh không chịu nên bà cũng không nói gì thêm, nhưng mỗi ngày bà càng thêm buồn rầu, anh biết bà lo cho cha anh.”
“Đến lần ấy, anh lại đoạt chức vô địch trong trận thi đấu lên hạng của võ quán. Buổi tối hôm đó Ân Tú đến”, Sơ Nguyên mỉm cười, trong ánh mắt có ánh sao dịu dàng, “Cô ấy một mình trốn từ Hàn Quốc sang,lúc đó Ân Tú vẫn còn là cô gái nhỏ giống như em lúc đầu, chỉ có hay cười hơn”.
Ngón tay anh ấm dần.
“Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, anh đã có cảm giác quen thuộc, thân thiết kỳ lạ. Ân Tú nói với anh ‘em dã nhìn thấy anh thi đấu,anh có biết không, khi thi đấu trông anh rất giống, rất giống một người thân thiết của em’. Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng câu nói đó của Ân Tú, anh đều nhớ rõ từng chữ.”
“Rất giống, rất giống…”
Sơ Nguyên lẩm nhẩm nhắc lại với ánh mắt mơ hồ,lát sau nghiêng đầu nhìn cô, mỉm cười nói.
“Em xem, thực ra chuyện này rất đơn giản. Ông ấy hồi nhỏ lớn lên cùng cha mẹ anh, là anh em với nhau, ông ta cũng say mê Teakwondo.Có một lần cả ba người đều được nhận vào Xương Hải võ quán, là võ quán có tiếng lúc bấy giờ. Do tư chất thông minh, ông ấy được giữ lại võ quán. Về sau, ông kết hôn với con gái của quán chủ Xương Hải võ quán và kế thừa võ nghiệp của Phong Hách đại sư lừng danh, mặc dù…”
“Sơ Nguyên…” Cảm xúc bất chợt trào lên mãnh liệt, giọng Bách Thảo hơi run.
“Ân Tú nói, lúc đó ông ấy không biết mẹ đã có thai, nếu biết có lẽ ông đã không lựa chọn như vậy”, Sơ Nguyên nhìn sóng nước như vảy bạc trên mặt hồ, “Nhưng dù mẹ có thai hay không, lúc đó mẹ cũng đã đính hôn với ông ấy”.
CHUONG 4 + 5 + 6 (37)
Tán lá đa kên dày như một cái ô khổng lồ.
Gió đêm lành lạnh.
“Cho nên, huynh từ bỏ Teakwondo từ đó?”
Bách Thảo thảng thốt nhìn Sơ Nguyên. Trong lòng cô, anh luôn tồn tại như một tiên nhân không mang nỗi buồn của thế gian, không vướng bụi trần.
Sơ Nguyên mỉm cười nói.
“Cho nên anh hiểu, mẹ thấy anh quá say mê Teakwondo, bà sợ anh sẽ trở thành một người như ông ấy.”
Ngây người một lát, cô hỏi.
“Có cảm thấy tiếc không? Huynh từng thích Teakwondo như vậy.”
“Có một dạo không làm cách nào quen ngay được,ngay trong lúc ngủ cũng mơ thấy mình đang luyện thế chân”, Sơ Nguyên lắc đầu,“Về sau dần dần nhận thấy ra thế giới này vô cùng rộng lớn, ngoài Teakwondo còn có những thứ khác cũng rất thú vị như châm cứu đông y. Cơ thể con người có rất nhiều huyệt vị, châm vào những huyệt khác nhau sẽ có hiệu quả điều trị hoàn toàn khác nhau, cũng khiến anh hứng thú”.
***
Sương đêm vấn vương đỉnh núi.
Ánh trăng trắng bạc, trong một ngôi đình viện cổ giản dị, tao nhã.
Ân Tú đón bình canh hầm từ tay mẹ, vượt qua một hành lang dài đến một cái đình nhỏ xung quanh có một cái rèm trúc chê kín, cuốn tấm rèm màu vàng lên rồi cúi người đi vào.
“Cha, đây là thuốc mẹ sắc, cha uống đi cho nóng”, nhìn dáng thanh gầy của cha đang ngồi thiền, mắt Ân Tú lóng lánh như cười, giọng nói trong trẻo, “Lần này cha đã giam mình suốt ba tháng rồi đấy,nếu cha không ra, mẹ và con sẽ quên mặt cha cho xem!”.
Gió thổi tấm rèm lay động.
Vân Nhạc nhắm mắt ngồi thiền.
“Hôm nay, con đến xem trận chung kết chọn người ưu tú nhất khóa tập huấn, quả nhiên Thắng Hạo đoạt danh hiệu nam tuyển thủ xuất sắc nhất, có điều con vẫn còn ấn tượng về trận đấu giành danh hiệu này ba năm trước mà Đình Hạo giành được. Đình Hạo là ngôi sao bẩm sinh, là hào quang của bậc đế vương, đối thủ không thể không bái phục, Thắng Hạo mặc dù tốc độ rất nhanh nhưng khí thế vẫn kém hơn một chút.”
Giọng nói lảnh lót như tiếng suối chảy, Ân Tú ngẫm nghĩ, mắt đột nhiên sáng lên, “À, con còn phát hiện một cô gái rất xuất sắc tên là Thích Bách Thảo, cô ấy tính thật thà lại thông minh, ngày mai cha có thể gặp cô ấy”.
Ánh trăng lọt qua rèm trúc.
Vân Nhạc hình như đã nhập định không còn cảm nhận được thế giới bên ngoài nữa
. “Rất có thể cô ấy sẽ trở thành đối thủ mạnh nhất”, giọng Ân Tú hào hứng, ánh mắt càng long lanh, “Cha! Cha nhớ dạy cô ấy thật tốt nhé, con cảm thấy cô ấy thật sự rất có tiềm năng”.
CHUONG 4 + 5 + 6 (38)
Im lặng một lát.
Đưa tay sờ bình giữ nhiệt đã hơi nguội, Ân Tú ngoái