
giấu niềm vui âm thầm trong đáy mắt, Nhược Bạch nói vẻ thản nhiên.
“Cô ấy còn có thể tốt hơn nữa.”
Trong đội hình Xương Hải võ quán.
Mân Thắng Hạo nhìn thấy tia sáng ánh lên trong mắt Lý Ân Tú giống như niềm vui của người nhìn thấy đối thủ mình mong đợi đã lâu, sắc mặt tối lại nghiêm giọng:“Ân Tú sư tỷ…”
“Sao?”
Lý Ân Tú vẫn đang dõi theo Thích Bách Thảo trên võ đài, trong lòng cô dấy lên niềm vui háo hức giống như niềm say mê bất chợt trỗi dậy, như ngọn lửa đột nhiên được châm ngòi.
CHUONG 4 + 5 + 6 (30)
“Ân Tú sư tỷ có cho rằng thực lực cô ta đã vượt qua Phương Đình Nghi?”, nhìn thấy niềm vui hiện lên trong mắt cô, Mân Thắng Hạo sửng sốt, vội quay đi không dám nhìn.
Lý Ân Tú trầm ngâm.
“Không, hiện nay thực lực của Thích Bách Thảo và Đình Nghi vẫn chênh lệch, có lẽ là Đình Nghi hơn một chút, nhưng Bách Thảo tiến bộ rất nhanh”, hơn nữa hai trận đấu của cô ấy chỉ cách nhau mấy ngày ngắn ngủi.
Lý Ân Tú ngẫm nghĩ, lại tiếp giọng chậm rãi:
“Sự tiến bộ của Bách Thảo thật đáng kinh ngạc.”
Kim Mẫn Châu đứng sững trên võ đài, cô không nhìn thấy tuyển thủ các nước sửng sốt ngây ngô bên dưới sân, không nghe thấy tiếng trọng tài tuyên bố trận đấu kết thúc, chỉ có khoảnh khắc khi ngực bị đá trúng liên tiếp trở về trong cảm giác cô.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ngược thời gian, nhớ lại mấy giây trước đó, đúng rồi. Khi Thích Bách Thảo đá cú song phi thứ hai, cô không né ra sau mà né sang phải, phản ứng của cô nằm ngoài dự đoán của Thích Bách Thảo. Cô vẫn kịp nhận ra ánh mắt bối rối của Bách Thảo,nhận ra thoáng ngập ngừng trong phản ứng của cô ta trước cú đá thứ ba.
Vậy thì, đến tận lúc đó, cục diện vẫn có lợi cho cô!
Tiếp theo thì sao?
Đã xảy ra chuyện gì…Kim Mẫn Châu nhắm mắt nín thở cố nhớ lại. Lúc đó, tiếp theo là…sau khi cô mừng phát điên và phản kích ra đòn đá ngang từ phía bên phải cô ta. Thích Bách Thảo…Thích Bách Thảo…
Một tia sáng trắng mãnh liệt xuyên thủng ký ức!
Trời!
Chính trong tíc tắc cô chuẩn bị đá ngang, cú song phia thứ ba mà Thích Bách Thảo định lăng ra, lại từ không trung thay đổi đường đi một cách không thể tin nổi, không phải về phía trước, mà là…
Tạt ngang sang phải!
Mặc dù do đường đi đột nhiên thay đổi khiến sức mạnh bị giảm sút, nhưng lúc đó Thích Bách Thảo vừa xoay ngang định tấn công sang phải nên vẫn đá trúng ngực cô.
Có vẻ giống như bản thân cô tự nghiêng sang phải đón cú tạt ngang không thể tin nổi đó!
Trong mấy ngày ngắn ngủi, Thích Bách Thảo lại có thể tiến bộ đến thế ư? Tam đả song phi liên hoàn không phải là mô thức cố định mà có thể tùy tình huống linh hoạt ứng phó sao?
Hai mắt Kim Mẫn Châu mở to.
“ Thích Bách Thảo!”
Tiếng gọi khe khẽ đó khiến Thích Bách Thảo đang định rời khỏi võ đài, chợt dừng lại ngây người nhìn Kim Mẫn Châu ngơ ngác như vừa tỉnh mộng. Thấy Kim Mẫn Châu đang nhìn mình vẻ phức tạp không thể che giấu trong ánh mắt đó khiến cô cau mày thầm cảnh giác.
CHUONG 4 + 5 + 6 (31)
“Cô…”
Lẽ nào Kim Mẫn Châu vẫn không phục, vẫn muốn đánh tiếp hiệp nữa?
“Tôi sẽ tiến bộ!”
Nhìn thích Bách Thảo, Kim Mẫn Châu ưỡn ngực nói gằn từng chữ: “…Nhất định có ngày, tôi sẽ đánh bại cô!”
“Tôi cũng thế!”
Trong mắt Kim Mẫn Châu hằn lên vẻ cay cú, giọng nói rắn đanh lạnh như thép, mắt long lên:”Tôi mong đợi lần đấu sau với cô. Mặc dù tôi không thích cô, nhưng…”
Sắc mặt đỏ lên một cách kỳ lạ, ánh mắt không hướng vào cô, Kim Mẫn Châu lạnh lùng nói:”Cô là đối thủ rất mạnh.”
Bách Thảo sửng sốt.
Đã quen đối mặt với một Kim Mẫn Châu luôn kiêu ngạo, đột nhiên nghe Kim mẫn châu nói như vậy nhất thời cảm thấy khó hiểu.
“Cô cũng vậy, đối thủ rất cừ”
Hít nhẹ một hơi, Bách Thảo trịnh trọng trả lời. Mỗi lần giao đấu với Kim Mẫn Châu, ý chí chiến đấu của cô luôn được kích thích ở mức cao nhất nên đã phát huy được sức mạnh ngoài tưởng tượng.
Nghe câu trả lời của Bách Thảo, hai mắt Kim Mẫn Châu lóe sáng, khóe miệng khẽ nhếch và nụ cười hiện ra. Nhưng khi Bách Thảo ngượng nghịu mỉm cười đáp trả thì Kim Mẫn Châu lại tức giận trợn mắt quay người bỏ đi. Thích Bách Thảo vẫn đứng yên chỗ cũ, băn khoăn nhìn theo bóng lưng người rời đi. Đúng lúc Hiểu Huỳnh, Mai Linh hét lên xông tới ôm ghì lấy cô!
***
“Ha ha, thật quá hoàn hảo”, trong phòng ký túc xá nữ, Hiểu Huỳnh hai tay chắp eo chưa hết xúc động, cười như điên làm căn phòng rung lên,” Thích Bách Thảo!Tuyển thủ ưu tú nhất! Một vạn đô tiền thưởng! Đệ tử của Vân Nhạc tông sư! Cả thế giới đều biết tiếng đội Ngạn Dương Chúng ta rồi! Sau này toàn thế giới cũng sẽ biết, trong đội Ngạn Dương có một người tên là Phạm Hiểu Huỳnh!”
“Không phải là đệ tử, chỉ là sẽ được Vân Nhạc tông sư hướng dẫn một chút”, đang thay nước cho cái bình hoa oải hương, Bách Thảo đính chính,”Vả lại, thời gian cũng chỉ có một ngày thôi:”
“Một ngày cũng là quá lợi hại rồi!”, Mai Linh đang đắp mặt nạ dưỡng da, góp chuyện,”Nghe nói, chỉ cần được đại sư hướng đãn, trình độ sẽ nâng lên rất nhiều”
“Thần kỳ như vậy ư?”. Quang Nhã hoài nghi.
“Đúng đấy!”, Mai Linh đang dùng ngón tay xoa phẳng lớp mặt nạ trên mặt nói tiếp:”Nghe nói thời gian Vân Nhạc tông sư