Ring ring
Thiếu Nữ Toàn Phong

Thiếu Nữ Toàn Phong

Tác giả: Miu mymy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326262

Bình chọn: 7.00/10/626 lượt.

âu tây mát lạnh, đang chuẩn bị đứng lên thì nhân viên phục vụ đi đến.

“Tiền thừa của quý khách.”

Tổng cộng hai mươi tám đồng.

Cô vội quay đầu nhìn qua cửa kính, chiếc xe của anh đã khuất tầm mắt. Đành để lần sau trả vậy. Cô cầm tiền thừa, cảm ơn phục vụ rồi đứng dậy rời khỏi quán cà phê.

Nhưng đi được một lúc, bỗng thấy trong người mỗi lúc một khó chịu,toàn thân lạnh run, mồ hôi ướt đẫm lưng.

Chiếc xe hơi màu đen chạy như bay trên con đường rộng.

Cảnh vật hai bên vun vút lướt qua.

Một tay đặt trên vô lăng, Đình Hạo nhìn ghế bên cạnh trống rỗng nhớ lại vẻ trầm tư của cô bé lúc nãy.

Mình lại có thể ngồi lâu đến thế với một cô bé ít nói, âm thầm đến mức có cảm giác như cô không tồn tại, thật kỳ lạ! Lắc lắc đầu, tăng tốc, anh phóng xe thật nhanh.

***

Quán cà phê vừa rồi Bách Thảo chưa từng đến, hỏi thăm mấy hàng quán xung quanh một lúc mới tìm ra đường về võ quán. Cô quyết định đi bộ, thầm nghĩ hơi khó chịu một chút có thể chịu được, không cần đi xe bus.

Nhưng càng đi, càng thấy khó chịu đến mức phải đi chậm lại. Lúc đầu tưởng là do uống đồ lạnh nên đau bụng đi, nhưng vào nhà vệ sinh công cộng thì không phải đau bụng đi ngoài, chỉ thấy bụng cứ quặn lên từng cơn.

Đường về võ quán chưa bao giờ dài đến thế.

Hình như không thể nào đi hết được.

Lê gót, cắn răng bước từng bước về phía võ quán Tùng Bách, nhìn cảnh vật xung quanh dần trở nên quen thuộc, sắp về đến võ quán rồi, lúc này mà còn ngồi xe bus thì thật chả đáng. Cố giữ thẳng người, cô cắm cúi đi, cảm thấy hơi thờ mỗi lúc càng nặng nhọc, mồ hôi ướt đẫm lưng áo!

Gió chiều xào xạc thổi qua những vòm cây ven đường, ánh nắng cuối ngày bao phủ lên người, từng cơn ớn lạnh, đau thắt, quặn lên trong bụng, chân tay bắt đầu lạnh dần.

CHƯƠNG 7 (7)

Cuối cùng…

Đã nhìn thấy cánh cửa màu đỏ của võ quán Tùng Bách…

Chân bước càng chậm, đau đến không thể đi nổi, đau đến hoa cả mắt,vừa đau vừa lạnh, cơn đau từ bụng lan đến mọi ngóc ngách cơ thể! Ôi, cô cắn chặt môi, run rẩy khom người ôm bụng, cảm giác hoàn thân lạnh ngắt đầy mồ hôi.

“Em sao thế?”

Hình như có người dìu cô dậy, bàn tay người ấy tòa ra một hơi ấm,toàn thân run rẩy, trong cơn đau, cố ngước nhìn, nhận ra Sơ Nguyên.

“Em… em đau…”

Không biết do sự xuất hiện của anh, hay do quả thực quá đau, cô rên lên, ôm chặt lấy bụng, nước mắt cũng trào ra! Sơ Nguyên chau mày, bế xốc cô lên, sải bước dài, vội vã đi về phía võ quán. Cô miễn cưỡng vùng vẫy một lúc,nhưng bụng đau quá, đành ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng anh.

Vòng tay anh yên tĩnh.

Dịu dàng.

Tinh khiết.

Trong cơn đau, được vòng tay anh ôm chặt, lòng cô dần miên man một cảm giác khác lạ, nhưng cơn đau khiến cô không thể phân biệt được rốt cuộc đó là cảm giác gì. Cô vùi đầu vào vòng tay anh, cắn chặt môi, cái lạnh và cơn đau khiến cơ thể ướt đẫm mồ hôi của cô co rúm lại, run rẩy từng cơn.

“Xoạch!” một tiếng, cánh cửa căn nhà gỗ bật mở.

Anh đặt cô lên giường, kéo chăn đắp cho cô. Cái lạnh và cơn đau khiến người cô càng co quắp, trong lúc mơ màng cảm thấy hình như anh đặt tay lên bụng cô ấn nhẹ, sau đó anh vội rụt tay lại, đứng ngây bên giường giây lát.

Tiếp đó, nghe thấy tiếng chân gấp gáp đi lại trong phòng.

Một lúc sau, có vật gì nóng ran đặt lên bụng, hình như là một túi sưởi, hơi ấm liên tục truyền qua bụng. Lại một chiếc khăn nóng lau sạch mồ hôi trên trán cô. Chầm chậm mở mắt, cô chỉ muốn ngồi dậy, thấy Sơ Nguyên cúi xuống nhìn mình chăm chú, tay vẫn cầm chiếc khăn đang bốc hơi nóng, ánh mắt lo âu.Anh đứng rất gần, hơi thở ấm áp cơ hồ chạm vào da mặt cô.

“Đỡ hơn chưa?”

Sơ Nguyên đỡ cô ngồi dậy, ngồi tựa vào thành giường.

“Em…”

Bách Thảo nhìn quanh, căn phòng vẫn như những lần trước cô đến, tủ thuốc nhỏ đặt trên chiếc bàn kê sát tường, trên chiếc bàn sách kê sát cửa sổ là những chồng sách y học, dày cộp xếp ngay ngắn.

“…Không biết em bị làm sao?”

Tự dưng lại đau đến thế, đau tưởng sắp chết, cô cúi đầu, nhìn thấy chiếc túi chườm đặt trên bụng mình.

“Uống cái này đi, em sẽ thấy khá hơn.”

Đưa cho cô cốc nước đường nóng, cô đón lấy, cúi đầu uống vài ngụm,hơi nóng lan tỏa khắp dạ dày, quả nhiên dễ chịu hơn, cơn đau đang dịu dần.

“Lần nào em cũng như thế này à?”

Nhìn cô chậm rãi uống cốc nước đường, Sơ Nguyên ngập ngừng một hồi rồi hỏi.

“Dạ?” Bách Thảo ngạc nhiên, không hiểu anh đang nói gì.”Không, trước nay chưa bao giờ đau như thế này. Em bị bệnh rồi sao? Có lẽ chiều nay uống đồ lạnh quá…” Hai cốc nước quả đều có đá, trước đây cô chưa bao giờ uống những thứ đó.

“Hóa ra là thế.” Sơ Nguyên mỉm cười: “Sau này phải chú ý, hằng tháng đến ngày này đừng uống nhiều nước lạnh, cũng cố gắng đừng tiếp xúc nước lạnh, nếu không sẽ lại đau bụng đấy”.

“Hằng tháng?”

Cô lặng người, một ý nghĩ lóe trong đầu, chợt hiểu anh đang nói gì, mặt đỏ bừng! Mình… mình đã “bị” rồi ư? Cúi nhìn xuống chân,phát hiện chiếc quần đồng phục đã bị nhuốm đỏ. Khẽ kêu một tiếng, cô vội kéo chăn che kín người, hoảng hốt lén nhìn xuống giường, phát hiện ga giường mình đang nằm cũng dính máu.

“…Em…em…”

Cô ngượng đến mức chỉ muốn biết mất ngay lập tức.

CHƯƠNG