
của Tiểu Tư qua đời, cô lại không nỡ, muốn giúp người đó hoàn hồn. Kết quả là hai người bị quỷ sai đuổi bắt, sau này phải nhờ vào quan hệ của Diệu Yên mới giải quyết ổn thỏa. Giang Lưu không dám tưởng tượng nếu Tiểu Tư thật sự yêu một người sẽ ra sao, chỉ sợ cũng cố chấp như vậy. Cầu cho ngàn vạn lần con bé không cần rơi vào kết cục giống Liễu Chi…
Ở một nơi khác, tiểu Caramen đang ngủ ngon lành trước cửa nhà Thẩm Mạc.
Thẩm Mạc ra cửa đi dạy thấy nó nằm sấp trước cửa, lúc trở về, nó vẫn nằm sấp tại đó. Buổi tối, cơm nước xong xuôi, ra sân tưới hoa, thấy quần áo của Giang Tiểu Tư bay bay trên giá, lại nhìn trời, có vẻ sắp mưa, anh vội vàng thu xuống. Lại nghĩ tới còn một con chó ngồi trước cửa, nhớ tới bộ dáng Caramen tội nghiệp nhìn anh vẫy đuôi, Thẩm Mạc thầm mắng một câu đáng chết, đi ra mở cửa.
Caramen vẫn ngồi trước cửa, nhìn thấy Thẩm Mạc ra thì vui vẻ đứng hai chân trước lên, nhưng không dám chạm vào anh, cũng không dám vào nhà.
“Thôi vào đi.” Thẩm Mạc bất đắc dĩ, lần này, Giang Tiểu Tư quả thực đã đoán đúng.
Caramen phấn khởi lúc lắc bốn cái chân ngắn, chạy nhanh vào bếp. Thẩm Mạc trộn cho nó chút cơm, ném một chiếc áo lông cũ xuống đất làm chỗ ngủ cho nó.
Trở lại thư phòng, Thẩm Mạc bắt đầu đọc thư và điện báo mà trợ lý đã giúp anh in ra.
Hiện giờ, quan trọng nhất là phải nhanh chóng tìm được Dương Ngạn, sau đó tới vùng biên giới Vân Nam. Diệp Miêu tuy không lợi hại lắm, nhưng mạng internet rất rộng lớn, cần phải ép cô ta ra khỏi đó đã. Anh đã bảo Khấu Đan đến chỗ Diệc Hưu “mượn” Tử Âm Văn Chương, không biết có suôn sẻ không. Trước đây chưa từng gặp phải trường hợp này, anh cần cẩn thận nghĩ cách giải quyết, nếu không mạng nhỏ của Giang Tiểu Tư …
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Mạc bị tiếng chuông cửa ầm ỹ dựng dậy. Rời giường mở cửa, vừa nhìn thấy Caramen đã chờ ở cửa kích động vẫy đuôi, liền đoán được người đến là Giang Tiểu Tư.
Giang Tiểu Tư vừa vào cửa, Caramen đã nhào tới.
“Đói chưa? Chị mang bữa sáng tới cho em này, chị còn mua cho em cả phòng riêng nữa.” Giang Tiểu Tư thở hổn hển, xách theo túi to túi nhỏ vào nhà, khóe miệng Thẩm Mạc lại bắt đầu giật giật.
Giang Tiểu Tư cũng chẳng để ý, không nhờ Thẩm Mạc giúp, tự tiện chạy vào bếp hâm nóng bữa sáng cho Caramen, sau đó chạy ra sân, cầm mấy tấm ván gỗ kia, gõ gõ đập đập, vặn đinh ốc, tiến hành lắp ráp nhà cho chó.
Thẩm Mạc theo dõi toàn bộ quá trình, ánh mắt chưa từng dời đi nửa khắc, chỉ sợ cô vung tay lên sẽ đánh vỡ chậu hay bình gì trên giá. Nhìn Tiểu Tư ngồi gõ nửa ngày, đống kia vẫn lộn xộn như cũ, xiêu xiêu vẹo vẹo, cuối cùng anh không nhịn nổi nữa, ngồi xổm xuống cùng cô lắp ráp ngôi nhà nhỏ.
Thực hiện thành công quỷ kế, Giang Tiểu Tư lén lút cười thầm, qua hai ngày tiếp xúc, cô phát hiện ra Thẩm Mạc là người trông bên ngoài thì rất lạnh lùng vô tình, nhưng lại là người cực kỳ dễ mềm lòng. Nếu không, chẳng những không cần quan tâm tới mấy chuyện vớ vẩn của cô, ngay cả mấy vụ án ở cảnh cục cũng có thể hoàn toàn bỏ mặc.
Muốn anh giúp việc gì đó thật ra rất dễ, nếu dùng sức mạnh hay ra lệnh chắc chắn sẽ chết rất thảm, nhưng chỉ cần van xin nhiều một chút là được ngay, Thẩm Mạc chính là người ăn mềm không ăn cứng. Bây giờ thì Giang Tiểu Tư đã hiểu ra tại sao cảnh cục luôn phái người trông chẳng có năng lực gì, mảnh mai yếu đuối như Tiểu Đường đến liên lạc với anh.
Chương 12: Lời Nói Có Dao-Đậu Hủ Tâm (Miệng Niệm Nam Mô Bụng Bồ Dao Găm)
Vì vậy vài ngày tiếp theo, mỗi sáng sớm đến trường, Giang Tiểu Tư đều đến nhà Thẩm Mạc một lần, buổi chiều, khi tan học lại tới lần nữa. Hơn nữa, lúc nào cũng đúng giờ Thẩm Mạc ăn cơm, vì thế, Tiểu Tư cứ mặt dày ở lại đó ăn chực.
Thẩm Mạc càng tức giận, Tiểu Tư càng đắc ý, ai bảo anh ta sống có quy tắc như vậy, thức giấc, ăn, ngủ đều đúng giờ quy định chứ.
Chiều hôm đó, cô lại đến chỗ Thẩm Mạc, vừa đúng lúc gặp hai người trợ lý của anh, Trần An Nguyên và Hồ Tuệ đang ở đó. Giang Tiểu Tư chào họ rất tự nhiên, bỏ qua bộ dáng bọn họ trợn mắt há mồm, ôm Caramen ngồi trên sofa tự chơi.
Trần An Nguyên và Hồ Tuệ thấy vậy khẽ thì thầm với nhau.
“Không ngờ giáo sư Thẩm lại nuôi chó nha.”
“Đúng vậy, thật đáng yêu, nhưng không ngờ còn nuôi thêm một cô bé.”
“Không phải trừ một người em gái, giáo sư Thẩm không có người thân nào sao, chẳng lẽ cô bé này là con riêng của anh ấy?”
“Không thể nào, làm sao có thể có con riêng lớn như vậy, chắc là con của người bạn nào đó đến chơi.”
Thẩm Mạc cầm theo tài liệu lạnh lùng lườm họ, hai người lập tức ngậm miệng ngoan ngoãn theo anh vào thư phòng.
Giang Tiểu Tư tắm rửa cho Caramen rồi sấy khô lông xong, thấy họ còn chưa đi ra, không ai nấu cơm liền nổi lòng tốt, quyết định tự tay xuống bếp làm đồ ăn, cũng coi như trả ơn Thẩm Mạc một lần.
Kỳ thực, anh đồng ý cho Caramen ở đây làm cô rất cảm động. Hơn nữa, có thể ngày ngày gặp gỡ anh, Giang Tiểu Tư càng cảm thấy vui vẻ, ngọt ngào. Dù vậy, Thẩm Mạc cũng chỉ là người cho mượn một chỗ ở mà thôi, cún con vẫn phải nhờ Giang Tiểu Tư chăm sóc.
Thẩm Mạc dành phần lớn thời gian để làm việc, Giang Tiểu Tư rất biết điều, không