
c một luồng khí lạnh, có vật gì đó đánh về phía cô, liền giơ tay ra chắn theo phản xạ. Vật trước mặt đột nhiên dừng lại, cảm thấy trên tay trống không, một trận cười lanh lảnh như chuông bạc truyền tới. Hé mắt nhìn ra, Giang Tiểu Tư thấy chiếc kẹo bông đã ăn được một nửa trên tay mình đã biến mất, một linh hồn trẻ con đang bay liệng giữa không trung, vui vẻ liếm kẹo.
“Tiểu Tư, con không sao chứ?”
Giang Lưu lo lắng nhìn cô, thấy quỷ anh (linh hồn trẻ con) kia lại đánh về phía Tiểu Tư, lập tức sắc mặt trầm xuống, nét mặt bình thường vốn dịu dàng ôn nhu bỗng chốc ngưng tụ thành hàn băng vạn năm, lạnh lùng lật bàn tay, một lá bùa siêu sinh bay ra.
“Lòng tốt của ta chứa không nổi nhà ngươi.”
Quỷ anh thấy vậy vội vàng đổi hướng bay ra ngoài nhưng vẫn bị một góc bùa quét qua, hét thảm một tiếng, bỏ trốn mất dạng.
Chương 11: Vương Tử Ma Cà Rồng U Sầu
Giang Tiểu Tư ngẩn người, rất ít khi nhìn thấy ba bộc lộ quyết tuyệt như vậy, tuy bình thường ba rất ôn nhu, nhưng một khi tức giận, đó chính là bão nổi, có thể làm người nhát gan bị dọa chết, quỷ nhát gan bị sợ chết.
Giang Lưu vội vã chạy lại, kiểm tra Tiểu Tư có bị gì không.
“Ba an tâm, tốt xấu gì con cũng là nửa cương thi, dù không có pháp lực thì cũng không dễ dàng bị thương như vậy.” Bao năm nay ỷ vào Giang Lưu che chở, châu ngọc bảo hộ, Giang Tiểu Tư vẫn không luyện tập chăm chỉ nên thực lực rất kém cỏi.
“Không sao là tốt rồi.” Giang Lưu thở ra một hơi, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
“Ba, khi nãy chính là quỷ anh hôm trước ba lỡ để chạy mất sao?”
Giang Lưu gật đầu: “Ba tìm rất lâu mới phát hiện nó ở khu vui chơi, còn đang chơi rất vui vẻ, vốn nể tình nó bị oan uổng nên không nỡ làm nó bị thương, chỉ cần bắt lại là được, không ngờ phải giao đấu lâu như vậy.”
“Thực ra những đứa trẻ đó rất đáng thương, còn chưa được sinh ra đã bị cha mẹ vứt bỏ, bọn chúng còn chưa hiểu cái gì, cũng chưa làm điều gì sai cả.”
Giang Lưu ôm Tiểu Tư vào lòng, chậm rãi bước ra ngoài: “Ba biết, cho nên nếu không phải không còn cách nào khác thì sẽ không làm gì chúng, chỉ muốn giúp bọn chúng sớm đầu thai thôi, con yên tâm.”
Giang Tiểu Tư gật đầu, cực kỳ tội nghiệp nhìn anh: “Ba, điện thoại của con bị nổ tung.”
“Không bị thương chứ, bây giờ ba đưa con đi mua cái khác.”
Lúc về đã là chạng vạng tối, Giang Lưu thay Giang Tiểu Tư lái chiếc xe đạp điện màu hồng, chạy băng băng trên đường. Giang Tiểu Tư ngồi sau nhẹ nhàng vòng tay ôm eo Giang Lưu, khuôn mặt nhỏ nhắn áp lên lưng anh say ngủ.
Cuối cùng cũng về đến Thoát Cốt Hương, từ xa, Giang Lưu đã nhìn thấy Địch Phàm chống cằm ngồi trên bậc thềm trước tiệm. Vương tử u sầu dưới trăng, bộ dáng của hắn bây giờ chắc thật như giống vậy, làm cho các cô cô ra vào quán bar bên cạnh nhìn đến si mê.
Giang Lưu dừng xe, khẽ vỗ vai gọi Giang Tiểu Tư.
“Tiểu Tư, đến rồi, xuống xe thôi.”
Giang Tiểu Tư mơ mơ màng màng leo xuống, đi thẳng vào trong tiệm, hoàn toàn không chú ý tới Địch Phàm ngồi ngay bên cửa.
“Giang thúc thúc, Tiểu Tư….” Địch Phàm thấy bọn họ trở về thì thật vui vẻ chào. Tiểu Tư mặc đồ ngủ, khoác thêm áo khoác, tóc bị gió thổi rối tung, trong mắt hắn cũng thật đáng yêu.
Giang Tiểu Tư lúc này mới nhìn ra hắn, trợn mắt hỏi: “Tiểu Địch, sao anh lại đến đây, anh không sao chứ? Không phải nghe nói anh phải nằm nhà mấy ngày sao?”
Địch Phàm nghe Giang Tiểu Tư quan tâm thăm hỏi, suýt nữa thì cảm động rớt nước mắt.
“Anh không sao, uống máu nhiều chút là tốt rồi. Anh lo cho em hơn, cho nên mới tới đây xem thế nào, người đó không làm gì em chứ?”
Giang Tiểu Tư xua tay: “Yên tâm, anh ta không biết em là cương thi, không phát hiện ra.”
“Vậy là tốt rồi, cảm ơn em, ngày hôm qua đã giải vây giúp anh.”
“Em còn đang áy náy đây, hại anh bị hiểu lầm. Sắc mặt anh rất xấu, vào trong tiệm đi, em pha trà sữa cà chua mời anh.” Giang Tiểu Tư đẩy cửa tiệm.
“Hôm qua hai đứa gặp phải chuyên gì vậy?” Giang Lưu nhìn lại Địch Phàm, đúng là bị thương không nhẹ.
Giang Tiểu Tư né tránh xua tay: “Không có gì ạ, chỉ gặp phải một quái nhân thích xen vào chuyện của người khác thôi.”
Đang nói thì điện thoại vang lên, Giang Tiểu Tư bấm phím nghe, vẫn còn hơi sợ nên giơ điện thoại ra cách xa lỗ tai. Là Lí Nguyệt Y gọi, nói đã làm như Giang Tiểu Tư dặn, hẹn Thiệu Băng cuối tuần gặp mặt nói chuyện.
Buổi tối, Giang Lưu xuống bếp làm rất nhiều đồ ăn, mời cả Địch Phàm ở lại, Địch Phàm đương nhiên đồng ý. Giang Tiểu Tư cả ngày chưa ăn gì, vì vậy ăn rất nhiều, nhưng vẫn không quên lén để dành một ít, ngày mai mang cho Caramen.
Giang Lưu nhìn hai người vui vẻ tán gẫu, cảm thấy rất hợp, tuy phát triển chậm hơn người bình thường rất nhiều, nhưng cuối cùng Tiểu Tư cũng tới độ tuổi của mối tình đầu. Tất nhiên, anh hi vọng con bé có thể thích một người giống như Địch Phàm, có thể mãi mãi bên con bé, tốt nhất là không nên thích người thường. Cảm giác phải trơ mắt nhìn người mình yêu chết đi, anh đã cảm nhận qua một lần, không muốn Tiểu Tư cũng giống như anh. Huống chi, con bé quá đơn thuần, trước nay vẫn dễ dàng yêu ghét, lại không biết bảo vệ bản thân. Trước đây, một người bạn