
bạc cẩn thận, nên làm gì với đứa trẻ.
“Nếu anh ấy nói phá thì sao?”
“Không được.” Giang Tiểu Tư giận dữ giơ nắm đấm.
Lí Nguyệt Y thở dài, vậy còn cần bàn bạc gì nữa, rõ ràng Tiểu Tư đã có quyết định rồi, chỉ cần khuyên Thiệu Băng nhận đứa trẻ này nữa thôi.
“Chẳng lẽ phải sinh nó ra? Mình và Thiệu Băng đều chưa đủ năng lực để nuôi con, nếu cha mẹ biết sẽ đánh chết tụi mình.”
“Không sao, cậu lén sinh ra là được, mình giúp cậu nuôi.” Giang Tiểu Tư quyết tâm vỗ ngực, mèo, chó, quái thú, có gì Tiểu Tư cô chưa từng nuôi, chả lẽ lại sợ một đứa trẻ sơ sinh sao.
“Bạn sao? Ngay cả con chó con này bạn còn phải nhờ mình nuôi nữa là.” Lí Nguyệt Y bất đắc dĩ lắc đầu.
Giang Tiểu Tư tiếc hận, đúng vậy, ngay cả con chó cũng không thể nuôi, nếu tự tay nuôi nấng một đứa trẻ lớn lên, cô sợ bản thân mình sẽ không nỡ buông tay, rồi tự tay biến đứa trẻ thành cương thi, làm cho nó không thể sống một cuộc sống của người bình thường.
Chủ nhật, vừa mới sáng sớm tinh mơ lại có người gõ cửa, Thẩm Mạc giận đùng đùng mở cửa, nhưng người tới không phải Giang Tiểu Tư nữa mà là Trần An Nguyên.
“Giáo sư…” Nhìn giáo sư mặt lạnh đã tức đen mặt, nửa ngày Trần An Nguyên vẫn lắp bắp không nói thành lời.
“Chuyện gì?”
“Bọn Hướng Nhã vừa gọi tới nói rằng đã làm theo dặn dò của thầy, mọi việc cơ bản đã được giải quyết, bây giờ công tác khảo cổ tiến hành rất thuận lợi, chắc hai tuần nữa sẽ kết thúc, có thể quay về. Họ nói nếu thầy có lịch dạy cần thiết thì không cần tới nữa, bọn họ có thể tự giải quyết.”
“Dặn dò của tôi?” Thẩm Mạc nhíu mày, mình dặn dò họ cái gì cơ, chỉ có một vài phương thuốc ức chế cổ thuật từ thời xưa truyền lại, ngay cả bản thân mình cũng không chắc sẽ có hiệu quả, sao việc lại dễ giải quyết như vậy?
“Được, cậu trả lại vé máy bay đi, nhắn bọn họ không được khinh thường, có chuyện gì phải báo ngay cho tôi.”
Trần An Nguyên gật đầu: “Giáo sư muốn đi ra ngoài không?”
“Lát nữa tôi định tới viện bảo tàng, có một nông dân vừa đào được một cái chõ có khắc mặt thú(*), họ gọi tôi tới kiểm tra một chút.”
“Có cần tôi lái xe đưa giáo sư đi không?”
“Không cần, không xa lắm, tôi đi bộ qua đó.”
Trần An Nguyên lén nhìn về phía nhà bếp và trên lầu, không thấy cô bé hôm trước, ngay cả con chó kia cũng không thấy.
Trên đường đi tới bảo tàng, Thẩm Mạc lại nhìn thấy Giang Tiểu Tư, cô đang đứng bên cạnh bồn hoa ở quảng trường. Thẩm Mạc cũng không quan tâm, tiếp tục đi về phía trước, lại loáng thoáng nghe được tiếng tranh cãi, nhìn lại, anh thấy dưới tán cây còn có một nam sinh nữa, trong khoảng mười bảy mười tám tuổi, cao ráo sáng sủa, ăn mặc rất thời thượng. Đó là bạn trai cô ta?
Nghĩ tới đó, bước chân anh không tự giác bước chậm lại, trong lòng nhen nhóm lên lửa giận.
“Sao anh dám không chịu trách nhiệm? Rõ ràng đứa trẻ là của anh.” Giang Tiểu Tư giận tới đỏ mặt, thở hổn hển, ngón tay chỉ thẳng mặt Thiệu Băng.
Thiệu Băng bực mình nhìn cô: “Sao tôi lại không có trách nhiệm? Đứa trẻ nào cơ? Cô đừng có nói láo.”
“Anh đừng có chối. Tôi chỉ hỏi anh một câu, anh định tính thế nào với đứa trẻ này?”
“Đứa trẻ nào? Đứa trẻ từ đâu đến? Rút cục cô đang nói vớ vẩn gì vậy? Cho dù đúng là có một đứa trẻ, tôi làm sao biết đứa trẻ đó là con ai.”
Thiệu Băng vừa nói dứt lời, liền chịu ngay một nắm đấm. Hắn chỉ nghe thấy rắc một tiếng, quai hàm đã bị trật, lỗ mũi chảy máu, đau đến nước mắt chảy ròng ròng.
Giang Tiểu Tư trợn tròn mắt nhìn người đột nhiên lao tới, Thẩm Mạc, nhất thời không biết làm gì cho phải lại thấy Thẩm Mạc quay đầu, tức giận cực độ gầm lên với cô.
“Cô bao nhiêu tuổi rồi? Làm việc gì cũng phải biết động não chứ. Sao lại thích phải loại cặn bã này?”
Chương 19: Giáo Sư Thẩm Ra Tay Đánh Đàn Ông Bội Bạc
Giang Tiểu Tư không hiểu nổi tại sao Thẩm Mạc luôn tùy tiện đánh nhau với người ta ở trên đường. Nhìn anh trông lạnh lùng thản nhiên, thì ra cũng là người nóng nảy.
Lí Nguyệt Y vội vã xông tới trước mặt Thiệu Băng, người đang đau đến nỗi không dậy nổi, sốt ruột hỏi han: “Băng ca ca, anh không sao chứ?”
Thiệu Băng giận tới nghiến răng, muốn đứng dậy đánh trả nhưng lại sợ bị thương nặng hơn, muốn chửi ầm lên, nhưng miệng lại rất đau. Quay đầu nhìn thấy Lí Nguyệt Y nước mắt rưng rưng, gương mặt ấy làm cho người ta thật thương tiếc, thái độ cậu lập tức trở nên dịu dàng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
“Tiểu Nguyệt, yên tâm, anh không sao.”
Lúc này Thẩm Mạc mới nhìn thấy Lí Nguyệt Y, nhìn cô và cậu ta tình chàng ý thiếp thì càng cảm thấy tức giận, tưởng Thiệu Băng vì đã có người mới cho nên mới bội tình bạc nghĩa với Giang Tiểu Tư như vậy.
Nếu không vì Thiệu Băng chỉ là người bình thường, hơn nữa còn là một đứa trẻ, anh mà chưa vặn gãy cổ cậu ta sẽ chưa tha thứ. Bọn trẻ bây giờ không biết bị sao nữa, cả Diệp Miêu cũng như thế, đứa nào đứa nấy đều muốn trưởng thành sớm, thật hoang đường.
“Là đàn ông thì phải biết chịu trách nhiệm với chuyện mình đã làm, ba cậu chưa dạy cậu sao?” Thẩm Mạc lạnh lùng nhìn cậu ta.
Thiệu Băng chưa từng gặp người đàn ông nào có khí thế làm cho người ta phải sợ hãi như vậy, đôi mắt đen như mực kia
Cùng chuyên mục
-
Tôi và hắn ta Cúgià (<a href="http://www.facebook.com/trang.dieu.58" target="_blank" target="_blank">facebook</a>) Truyện dài tập