Insane
Thoát cốt hương

Thoát cốt hương

Tác giả: Fresh Quả Quả

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329200

Bình chọn: 10.00/10/920 lượt.

cũng có rất nhiều vết sẹo và chai sần, ánh mắt cũng thành thục kiên nghị hơn cô nhiều. Rõ ràng cùng là trẻ mồ côi như nhau, nội tâm cũng đều mơ hồ tùy hứng, vì sao Giang Tiểu Tư lại có thể sống vô tư như vậy trong khi Khấu Đan lại phải sống mệt mỏi dưới lớp mặt nạ? Vì mình làm không tốt bằng Giang Lưu sao? Trừ uống rượu ra, Khấu Đan không có sở thích nào khác, mỗi ngày đều chạy đi chạy lại bắt quỷ. Nhớ lại khi xưa, có một cô bé nữa hay đi cùng Khấu Đan, hai người vẫn dùng đôi bàn tay bé xíu, còn nhỏ hơn tay của Giang Tiểu Tư rất nhiều, túm lấy áo anh đòi kẹo, một người kéo anh đi bên trái xem cá, một người kéo anh đi bên phải chơi diều…

Thẩm Mạc nhắm mắt lại, để mặc Giang Tiểu Tư khẽ nắm lấy tay anh, bị bàn tay lạnh lẽo chạm vào, trong anh bỗng sinh ra cảm giác là lạ. Xua đi một chút khác thường trong lòng, anh khẽ nhíu mày, tay của con bé này, mùa đông vẫn luôn lạnh băng như vậy sao?

Giang Tiểu Tư đột nhiên cảm thấy bàn tay mình được một bàn tay khác bao lấy, lòng khẽ run lên, phảng phất như bị ai đó chọc ngứa, mặt bất giác đỏ bừng, xấu hổ lén nhìn mấy người phía trước. Lâm Cường vẫn đang tập trung lái xe, Diệc Hưu đại sư cũng nhắm mắt, chắc đang tụng kinh cầu bình an.

Giang Tiểu Tư nhét nốt tay còn lại vào dưới cánh tay Thẩm Mạc để sưởi ấm, giả vờ ngủ gật, nghiêng đầu tựa vào vai anh. Cô biết Thẩm Mạc vẫn luôn nghĩ cô là một đứa trẻ, coi cô như một Thẩm Khấu Đan thứ hai mà dạy dỗ, chăm sóc. Nhưng chắc vẫn có một ít cảm giác thích đúng không? Chỉ cần anh không đề phòng , trốn tránh nữa, cô tin một ngày nào đó có thể hạ gục được trái tim người này.

Ngủ chưa được bao lâu thì xe ngừng lại, Giang Tiểu Tư mở mắt ra, phát hiện không biết từ lúc nào cô đã chuyển từ gối lên vai Thẩm Mạc thành gối lên đùi anh, mà bàn tay Thẩm Mạc lúc đầu vẫn phủ trên tay cô giờ phút này đang áp lên đầu cô.

Giang Tiểu Tư hơi giật mình, thấy Lâm Cường và Diệc Hưu vẫn đang quay lại nhìn mình thì vội vàng lau nước miếng, ngượng ngùng ngồi dậy. Lúc này, Thẩm Mạc cũng tỉnh lại, nhìn ra cửa sổ quan sát cảnh vật hoang vắng.

“Đến rồi sao?”

Lâm Cường lắc đầu: “Không còn đường nữa, muốn tới Kim Hồ phải đi bộ.”

“Mấy giờ rồi?”

“Sắp năm giờ rồi.” Lâm Cường trông hơi sốt ruột, anh định điều người tới tìm kiếm nơi này từ hôm qua, thời gian càng trôi qua, càng không thể đảm bảo Tiểu Đường có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không, nhưng Thẩm Mạc nói sẽ không xảy ra chuyện gì, đến sớm cũng sẽ không tìm thấy ai cả.

Mấy người xuống xe tiếp tục đi bộ. Đi qua một đoạn đường núi, xuyên qua một khoảng rừng nhỏ, cảnh vật bỗng bừng sáng trước mắt họ.

“Hồ không nhỏ chút nào nha, lạnh quá, sao lại có người đi một đoạn đường xa để đến đây tự sát chứ.” Giang Tiểu Tư cảm thấy thật mơ hồ.

“Bây giờ thì trông vậy thôi chứ mùa hè nơi này rất đẹp.”

“Anh đã tới đây rồi sao?”

“Vụ án Hách Hồng mất tích một năm trước, tôi có đến nơi này xem qua. Dựa vào di thư được tìm thấy tại nhà và một số vật tìm được ở đây, chúng tôi đưa ra kết luận là cô ta tự sát, nhưng vẫn chưa tìm được thi thể. Trông hồ này gió êm sóng lặng nhưng phía dưới có rất nhiều mạch nước ngầm, có lẽ thi thể đã bị cuốn đi đâu đó, không có cách nào xuống quá sâu để tìm kiếm.”

“Hồ này thường xuyên có người chết đuối đúng không?” Thẩm Mạc nhìn quanh, ba mặt nơi này được núi bao quanh, có kết cấu dưỡng âm lợi thủy.

Lâm Cường gật đầu: “Vì vậy nên dù phong cảnh rất đẹp cũng rất ít người đặt chân tới.”

Thẩm Mạc ngồi xổm xuống, nhặt những hòn đá nhỏ ven hồ xếp thành hai ký hiệu kỳ quái trên mặt đất.

“Đây là gì vậy?” Giang Tiểu Tư cũng ngồi xuống giúp anh nhặt đá.

“Ngựa và chim.”

“Gì cơ?” Giang Tiểu Tư trợn tròn mắt, cô còn tưởng anh ta định xếp bùa để tìm Tiểu Đường nữa chứ.“Cái này còn trừa tượng hơn cả hình thù của các chòm sao nha.” Đánh chết cô cũng không nhìn ra nó giống ngựa hay giống chim ở chỗ nào.

“Mấy giờ rồi?” Thẩm Mạc lại hỏi.

Lâm Cường nhìn đồng hồ đeo tay lo lắng, gõ gõ tàn thuốc lá: “Sắp sáu giờ rồi, tiệc cưới sắp bắt đầu rồi.”

“Đừng vội, sắp xuất hiện rồi.”

Một ngọn sóng lớn dâng lên từ phía xa, chỉ trong giây lát đã đổ tới trước mặt họ. Sau đó, cuộn sóng dường như bị đóng băng, một cánh cửa xuất hiện ở chính giữa, một tấm thảm đỏ thẫm phủ lên mặt nước, trải dài từ cánh cửa tới chân mọi người.

Lâm Cường đờ mặt ra, đánh rơi cả thuốc lá xuống đất, mấy năm nay cùng phá án với Thẩm Mạc, anh đã gặp không ít những chuyện kỳ quái, nhưng chưa bao giờ thấy ngạc nhiên như lúc này.

Thẩm Mạc bước lên thảm đỏ, dẫn đầu đi vào trong, Giang Tiểu Tư và mọi người cũng bước theo sau.

Lúc đầu cảnh vật tối sầm, mọi người đều cảm thấy hơi mất thăng bằng như đang đi trong thang máy. Sau đó, cảm thấy bên tai vang lên tiếng chiêng trống dồn dập, tiếng người huyên náo. Cảnh vật xung quanh dần sáng lên, Giang Tiểu Tư trợn mắt, há hốc mồm nhìn những gì đang xảy ra trước mắt, phản ứng đầu tiên của cô là: bọn họ xuyên không.

Người qua người lại trên đường, ai nấy đều mặc trang phục cổ đại, ngẩng đầu nhìn phía đối diện, đập vào tầm mắt mọi người là một biển hiệu sơn đen, trên đó thiếp bốn chữ vàng to