
cha anh chưa?”
Những cảm xúc của anh như bị công phá với một tốc độ khủng khiếp. Nick cố kìm nén lại cảm giác cay đắng trong quá khứ và xoay xở để có một cái nhún vai. “Jed Ryan không còn tồn tại trong mắt anh nữa. Đấy là quyết định của anh.” Anh đã chuẩn bị tinh thần để nhận lời trách móc nhưng gương mặt cô chỉ biểu lộ sự thông cảm sâu sắc khiến anh được xoa dịu. Đã bao nhiêu lần anh khẩn cầu những trận đòn roi và sự trừng phạt thực sự từ người cha thay vì lờ nó đi? Bằng cách nào đó, sự thiếu quan tâm đã ăn sâu hơn và trở nên cay độc.
“Thế còn mẹ anh?”
Anh tập trung vào cái đĩa của mình. “Bà ấy đang ở cùng với một ‘diễn viên’ khác. Bà ấy thích khi họ ở trong cái sân khấu kinh doanh. Nó khiến bà cảm thấy mình quan trọng hơn.”
“Anh có gặp mẹ thường xuyên không?”
“Cái ý tưởng về một thằng con trai trưởng thành chỉ khiến bà nhớ đến tuổi tác của mình. Mẹ anh thích giả vờ là anh không tồn tại.”
“Em rất tiếc.”
Những từ thật giản đơn và quá đỗi chân thành. Nick ngước nhìn lên từ đĩa của mình. Trong một khoảnh khắc, sự quan tâm, nghị lực, sự cảm thông đã làm rung động bầu không khí giữa họ, sau đó trôi tuột đi xa như thể chưa từng xảy ra. Nụ cười méo xệch của anh như chế giễu lời thú tội. “Tội nghiệp cậu bé giàu có. Nhưng em đúng về một thứ – đó là cái xe khỉ gió Mitsubishi.”
Cô cười và thay đổi chủ đề. “Kể em nghe về thương vụ mà anh đang tiến hành đi. Phải có cái gì đó lớn lao để còn ăn mừng sau một năm chứ.”
Anh để câu bình luận lơ đễnh tuột khỏi miệng nhưng ném cho cô một cái nhìn cảnh cáo. “Anh muốn Dreamscape có chân trong vụ đấu thầu xây dựng cảng.”
Một bên lông mày cô nhướn lên. “Em nghe nói họ muốn xây một spa, cùng với vài nhà hàng. Tất cả mọi người đang bàn tán về điều đó. Mọi người sợ đi gần sông mà.”
Anh cúi người về phía trước đầy háo hức. “Khu vực đó đang thay đổi. Họ đã tăng cường an ninh, vài quán bar và cửa hàng đã hoạt động tốt ở đó. Điều này sẽ khiến khu đó được mở rộng để xây dựng khi dân cư và phát triển du lịch. Em có tưởng tượng được bức tranh con đường dòng sông được chiếu sáng bởi những phòng chờ để nghỉ ngơi không? Một khu spa rộng lớn nhìn ra những dãy núi trong khi em đang được massage sẽ thế nào? Đó là tương lai đấy.”
“Em cũng đã được nghe rằng họ chỉ muốn những công ty sừng sỏ tham gia đấu thầu cho dự án này thôi.”
Cơ thể của anh siết chặt lại gần như theo phản xạ tự nhiên. Giấc mơ đã ở ngay trước mắt và anh sẽ không để thứ gì nằm cản trên con đường của mình. Anh dằn xuống từng lời như một câu thần chú. “Anh sẽ ký được hợp đồng đó.”p>
Cô chớp mắt, sau đó gật đầu như thể niềm tin của riêng anh có thể bảo vệ cô. “Dreamscape có thể điều hành công việc này được không?”
Anh nhấp một hớp rượu. “Hội đồng lãnh đạo nghĩ rằng nó quá mơ hồ, nhưng anh sẽ chứng minh là họ sai. Nếu anh thành công, Dreamscape sẽ vọt lên đứng đầu.”
“Không phải vì tiền sao?”
Anh lắc đầu. “Anh không quan tâm về tiền. Anh muốn tạo dấu ấn của riêng mình và biết làm thế nào để tiếp cận nó. Không có gì quá thành thị. Không có gì phá vỡ sự hài hòa với những ngọn núi, mà là một cấu trúc uốn theo và hòa trộn với tự nhiên, hơn là tranh chấp với nó.”
“Nghe có vẻ anh nghĩ về cái này lâu lắm rồi ấy.”
Anh chấm mẩu bánh mỳ cuối cùng vào chỗ nước sốt còn lại, sau đó đưa lên miệng. “Anh biết thành phố sẽ đưa ra quyết định nhanh chóng và anh muốn được chuẩn bị. Anh đã nung nấu những thiết kế với con sông hằng năm trời rồi. Giờ anh đã sẵn sàng.”
“Anh định giành được nó thế nào?”
Nick tập trung vào đĩa của mình. Thật hài hước, cô có vẻ bắt chuyện được khi anh nói dối. Từ thuở bé. “Anh có một cộng sự trong ban lãnh đạo. Richard Drysell sẽ xây spa, bọn anh có chung một tầm nhìn. Cậu ấy có một bữa tiệc tối vào thứ Bảy tới. Hai người đàn ông cuối cùng anh cần thuyết phục cũng ở đó, vì vậy anh hi vọng em sẽ để lại ấn tượng.” Anh không chia sẻ làm thế nào Alexa phù hợp với sự kết hợp này. Anh coi cô vợ mới như một cách để kết thúc đàm phán, nhưng sẽ tốt hơn nếu giải thích là một đêm tiệc.
Nick ngẩng đầu lên và ngó thấy chiếc đĩa đã sạch bong của côp>
Cả bát sa lát đầy vẫn còn trên bàn, không ai động đến. Mỳ ống, bánh mỳ và rượu đã hết veo. Cô trông giống như sắp sửa nổ tung đến nơi. “Ô, món sa lát trông tuyệt ngon đấy. Em không định ăn nó à?”
Cô cố ép một nụ cười tươi sáng và lấy nĩa xiên một miếng. “Đương nhiên. Em rất mê sa lát mà.”
Anh cười toe toét. “Em muốn ăn món tráng miệng nào không?”
Cô phát ra một tiếng rên rỉ. “Vui nhỉ.” Họ nhanh chóng dọn bàn, xếp mọi thứ vào máy rửa bát, sau đó Alexa nằm duỗi dài trên chiếc ghế sô pha màu lạc đà. Nick phát hiện ra là cô đang hi vọng làm thế nào tiêu hóa nhanh hơn.
“Anh có định làm việc tối nay không?” cô hỏi.
“Không, muộn rồi. Em thì sao?”
“Không, em mệt quá rồi.” Căn phòng chợt im ắng. “Vậy, anh muốn làm gì?”
Áo của cô để lộ ra một khoảng nhỏ quý giá. Làn da bụng trơn láng và rám nắng của cô bắt đầu tàn phá sự tập trung của anh. Anh có một vài hình ảnh rất rõ ràng trong đầu về việc họ có thể làm gì. Anh sẽ chậm rãi kéo áo của cô lên. Sau đó dùng lưỡi mơn trớn nhũ ho