Tiểu thư hoàn hảo và công tử lạnh lùng

Tiểu thư hoàn hảo và công tử lạnh lùng

Tác giả: Ngân Ken

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326985

Bình chọn: 9.00/10/698 lượt.

mình láy xe đi tiếp về nhà mình. Mi mắt nhỏ vẫn tiếp tục giật giật mấy cái.

Vì nhà nhỏ cũng thuộc hàng biệt thự lớn nên được xây ở một khu đất khá tách biệt với bên ngoài.

Từ đầu đường về tới nhà cũng không gần mấy nhưng theo thói quen Thanh Thúy vẫn láy xe chầm chậm vì nắng chỗ này rất đẹp.

Vừa tới khúc quanh, đột nhiên đùng một cái, một nhóm 2 người mặt vest đen nhảy từ ven đường ra.

Thanh Thúy hốt hoảng giẫm thắng, kéo thành một vệt dài màu đen.

Mắt trợn ngược, mồm há hốc và vẫn chưa biết gì xảy ra, chiếc xe mui trần của nhỏ đã có thêm hai người ngồi vào.

– Láy xe vòng ra. Đi theo chúng tôi! – Một tên đè thấp giọng nói vào ai Thanh Thúy. Tên còn lại dí vào mặt nhỏ một con dao găm.

Sắc mặt Thanh Thúy chuyển từ hồng sang trắng, từ trắng sang xanh. Chỉ cần cử động nhẹ một cái thì con dao đó sẽ cứa vào mặt nhỏ ngay.

Chưa biết sự tình ra làm sao, Thanh Thúy đã ngoan ngoãn lui xe và láy đi theo chỉ dẫn của hai người đó.

Tay cầm vo-lang của Thanh Thúy run lên khiến xe chạy loạn choạn trên đường. Tên cầm dao kê vào mặt Thanh Thúy tăng sức, ấn dao vào má nhỏ.

– Á! Làm… làm ơn đừng cắt! Làm…làm ơn…

Thanh Thúy mếu máo nói. Từ mặt nhỏ truyền đến một cơn đau rát khó chịu. Lưỡi dao chắc chắn đã cứa vào da nhỏ.

– Nhanh chóng láy đi. Phía trước rẽ phải, rời khỏi thành phố!

Thanh Thúy đến cả cái gật đầu cũng không dám, len lén liết nhìn hai tên đó qua gương chiếu hậu, đồng thời nhìn thấy trên má phải mình xuất hiện thêm một vệt máu xấu xí.

Tim nhỏ lại nhảy lên một trận điên cuồng. Gương mặt nhỏ phải làm sao kia chứ? Khốn khiếp! Bọn này là ai?

– Cô bé! Tốt nhất đừng nghĩ nhiều. Cho cô 30ph láy xe rời khỏi thành phố! Nhanh! – Tên cầm dao lạnh giọng.

– Đư… được! – Thanh Thúy lấp bấp trả lời.

Chiếc mui trần màu trắng rất nhanh rời khỏi thành phố trong lời hâm dọa của hai người mặt vest đen kia.

Tầm 1h đồng hồ, theo sự chỉ dẫn của hai người kia, chiếc xe của nhỏ chậm rãi láy vào khuôn viên một căn biệt thự màu đen, hoàn toàn tách biệt với bên ngoài.

– Xuống xe! – Tên dí dao vào mặt Thanh Thúy ra lệnh cho nhỏ rồi thu dao lại.

Ánh mắt Thanh Thúy mang theo sợ hãi cùng toan tính đảo một vòng. Tháo dây an toàn, mở cửa xe, nhỏ co chân chạy.

– Gâu! Gâu! Gâu!

Chân chưa chạy được 5 bước, Thanh Thúy đã bị âm thanh kia hù cho hết hồn. Nhỏ len lén mở mắt trong khi tiếng chó sủa vẫn vang lên chói tai.

Đó… đó là chó Husky. Thanh Thúy còn đủ thông minh để nhận ra nó. Nhưng không chỉ có 1 mà là 10 con. Chúng đang bổ nhào về phía nhỏ. Cũng may là có người giám hộ, nếu không…

Thanh Thúy sợ tới xanh mặt, ngã ngồi trên mặt đất.

Hai tên vừa đi chung với Thanh Thúy dùng ánh mắt khinh thường nhìn nhỏ, sau đó tiến lên mấy bước xốc Thanh Thúy lên, kéo đi.

Thanh Thúy lúc này mới tỉnh lại, nhận ra tình thế liền hốt hoảng vừa giãy giụa vừa hét lên:

– Buông ra! Các người muốn đưa tôi đi đâu? Biết tôi là ai không hả? Ba tôi sẽ cho các người biết tay, thả ra!

– Câm miệng! Bằng không cô làm mồi cho bọn nó! – Một tên quát nhỏ, hất mặt về phía bầy chó vẫn đang điên cuồng sủa.

– Gì hả? Rốt cuộc các người là ai? Muốn đưa tôi đi đâu? – Tuy sợ nhưng Thanh Thúy vẫn cố thét.

– Ông chủ muốn gặp cô! – Một tên nói ra vài chữ rồi mở cánh cửa sắt, tiếp

tục đưa Thanh Thúy đi tới.

Chương 85

– Ông chủ muốn gặp cô! – Một tên nói ra vài chữ rồi mở cánh cửa sắt, tiếp

tục đưa Thanh Thúy đi tới.

– Buông ra! Các người mau buông tôi ra! – Thanh Thúy vẫn ra sức hét lên, ra sức giãy giụa nhưng đều vô ích.

Rất nhanh sau đó nhỏ bị kéo đến một căn phòng nằm ở trong tâm của căng biệt thự. Thay vì u ám, tối đen và đáng sợ thì nơi này lại được lắp kính trong suốt, thoạt nhìn vô cùng ấm áp và dễ chịu, lại rất đẹp là khác.

Đưa Thanh Thúy đến trước bàn làm việc rồi ấn dúi nhỏ khiến Thanh Thúy ngã ngồi trên mặt đất. Hai người mặt đồ đen lạnh giọng nói:

– Ông chủ!

Phía sau bàn làm việc là một chiếc ghế da màu đen cao hơn đầu đang lắc lư như có như không. Từ góc độ của Thanh Thúy thì chỉ nhìn ra trên thành ghế có một bàn tay đeo nhẫn tam cấp màu đen đang gõ rất nhịp nhàng.

Không khí đột nhiên trùng xuống, chiếc ghế xoay một vòng.

Thanh Thúy nhìn người đàn ông trên ghế. Khí phách, oai phong và có khí chất quý tộc. Nhưng ánh mắt của ông ta thật đáng sợ. Ánh mắt màu hổ phách, lạnh, rất sâu. Cái nhìn này lại rất quen, hình như nhỏ đã từng gặp qua ở đâu rồi thì phải.

Còn chưa kịp có phản ứng tiếp theo thì Thanh Thúy bị xốc dậy lần nữa, bị ép ngồi trên ghế.

– Ông… ông là… – Thanh Thúy lấp bấp, ánh mắt rất hốt hoảng và sợ.

– Mau quên như thế? Cả những gì tôi từng nói chắc cô cũng quên! – Ông Dũng thư thái như một hoàng nói.

– Tôi… – Thanh Thúy không biết nên nói gì cho phải. Nhỏ thật sự không thể nhớ.

– Tôi từng nói cô không được xuất hiện trước mặt Yến Nguyên. Nhưng cô xem nhẹ lời tôi nói. – Một chất giọng lạnh thấu xương.

Đinh!

Đầu Thanh Thúy ong lên. Người này là ba Yến Nguyên. Nguyễn Hoàng Dũng. Phải rồi! Bữa tiệc lần đó…

– Rốt cuộc thì ông muốn gì ở tôi? Tôi có làm gì đâu hả? – Vẫn cứng đầu cải bướng.


Old school Easter eggs.