
c mạnh nhưng không có chỗ phát tiết, gần như khiến hắn không thể kiếm chế. Hắn bước tới cạnh cô, hai tay đặt lên đầu vai cô, “San San, em tỉnh lại đi.”
Tùng San ngẩng đầu, đôi mắt to xinh đẹp đó có chút mờ mịt.
Kích động trong cơ thể càng thêm mãnh liệt, lực của Trương Tân càng tăng thêm, như hận không thể thu cô vào lòng bàn tay.
Tùng San cau mày, “Trương Tân, buông tôi ra, đau quá.”
Trương Tân không buông tay, lại càng nắm chặt hơn. Tùng San lắc bả vai cố gắng tránh, Trương Tân vòng tay ôm lấy cô, thân hình nhỏ nhắn mềm mại tiến vào lòng hắn, hắn kích động tới mức máu nóng sôi sục toàn thân.
Đây là cảm giác mà hắn chưa bao giờ có. Ôm cô vào lòng còn căng thẳng hơn lần hắn cõng cô trên lưng.
Cố Trì Tây từng nói, nếu đàn ông mà không có phụ nữ bên cạnh thì vẫn còn là đàn ông sao?
Giờ khắc này Trương Tân mới phát hiện, thì ra 28 năm qua hắn đều sống uổng phí.
Huyết khí toàn thân hắn dâng lên, mặt đỏ bừng, đầu ngón tay run lên.
“Trương Tân, anh buông tôi ra, có nghe thấy không!” Cô gái trong lòng hắn quát lên.
Hắn căn bản không nghe thấy.
Toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều bị sự mềm mại này bao phủ, đại não hắn trống rỗng.
Bỗng nhiên có người bước nhanh tới, đấm một cú vào huyệt thái dương của hắn, hắn đau đến mức thở dốc, hai tay liền mất đi khí lực, sau đó cả người văng xa.
Hai mắt Cố Trì Tây như có lửa, “Trương Tân! Tôi muốn mạng của cậu!”
Trương Tân từ mặt đất đứng lên, lần đầu tiên hắn thấy vô lực như thế, hai tay không có chút khí lực nào. Bởi vì nhiệt huyết vẫn còn sôi trào trong cơ thể.
Cố Trì Tây nắm lấy cổ tay Tùng San, vừa mạnh mẽ lôi cô đi, vừa hung hăng nói với mấy vệ sĩ đứng bên cạnh, “Quăng cậu ta xuống sông, làm mồi cho cá!”
Mấy vệ sĩ áo đen tuân lệnh, hai ba cú đã chế trụ Trương Tân, trói hai tay hắn lại.
Tùng San sợ hãi, nắm lấy tay Cố Trì Tây nói: “Cố Trì Tây, anh đừng làm bậy! Trương Tân không làm gì em cả!”
Cố Trì Tây lạnh lùng đảo mắt qua, “Cậu ta ôm em, như vậy còn không tính là làm gì sao?”
Tùng San trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt đầy sự sợ hãi và phẫn nộ, “Vậy thì sao! Chỉ ôm có một cái thì có làm sao? Tôi là gì của anh? Tôi có bán mình cho anh không? Anh dựa vào cái gì mà ngang ngược như vậy? Mau thả người ra, anh có tin tôi báo cảnh sát hay không !”
Cố Trì Tây nhíu chặt mày, cắn răng nói: “Em còn nói thay hắn nữa sao? Em là ai à? Em là người phụ nữ của tôi!”
Tùng San không chút khách khí trừng hắn, “Ba mẹ tôi còn chưa đồng ý cho chúng ta bên nhau đâu! Anh dựa vào cái gì mà nói tôi là người phụ nữ của anh? Dựa vào cái gì? Chúng ta kết hôn rồi sao? Chúng ta kí hợp đồng bao nuôi sao? Cố Trì Tây, xem ra ba tôi nói rất đúng, ở bên cạnh người như anh, tôi vĩnh viễn không thể nào có sự bình đẳng!”
Chương 64
Mây đen bao phủ dày đặc khiến bầu trời không còn chút tia nắng, nước sông xám xịt cuồn cuộn gào thét, giống như dã thú đang tàn phá bừa bãi khắp nơi.
Cố Trì Tây đứng đó, đôi mắt còn thâm sâu và đen hơn nước sông kia.
“San San, em nói cái gì?” Những lời này gần như chen chúc thoát ra khỏi kẽ răng, mỗi một chữ đều như mang theo lưỡi dao sắc bén.
Tùng San hất tay hắn ra, “Tôi nói tôi không phải phi tử của anh! Anh cũng không phải Hoàng Đế! Tôi không có nghĩa vụ phải vì anh mà thủ tiết, anh cũng không có quyền can thiệp vào tự do của tôi! Anh mau thả Trương Tân ra, anh không cần phải ra vẻ như đang bắt gian tại giường! Tôi và Trương Tân cũng không lén lút ngoại tình sau lưng anh! Dù anh ta có ôm tôi, anh cũng không có quyền xen vào!”
Vài giọt mưa rơi xuống, lạnh như băng rớt trên mặt hắn.
“San San, em vì Trương Tân mà muốn chấm dứt với anh sao?” Giọng nói của hắn rất trầm, gần như bị tiếng sấm nơi chân trời lấn át.
Nhưng Tùng San vẫn nghe thấy rất rõ ràng, cô cau mày, khụt khịt mũi, “Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, xin anh chú ý thân phận của mình.”
Mưa to rơi xuống, từng hạt từng hạt nối tiếp nhau, rất nhanh tạo thành một tấm rèm nước, khiến tầm mắt mơ hồ.
Cố Trì Tây vẫn đứng đó, không nhúc nhích, mưa làm ướt tóc hắn, rớt trên mặt hắn, chảy vào trong mắt hắn. Sau đó có mấy vệ sĩ áo đen đi tới, bung dù che trên đầu hắn.
“Anh thả Trương Tân ra, từ nay về sau đừng tìm anh ta gây phiền toái nữa.” Giọng nói của Tùng San cũng không bị tiếng mưa che lấp, ngược lại còn trở nên trong trẻo hơn nhiều.
Khóe miệng Cố Trì Tây hơi nhếch lên, “San San, nếu tôi không có quyền gì để quản thúc em, thì em có quyền gì để ra lệnh cho tôi? Vì sao tôi phải nghe lời em?”
Tùng San ngẩn ra, nhìn gương mặt đó, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy sự lạnh lẽo phát ra từ hắn.
Trương Tân đã bị đánh tới mức nằm bẹp trên mặt đất, mắt không thể mở, hai tay bảo vệ huyệt thái dương, hét lớn: “San San, em thấy rồi chứ, đây chính là Cố Trì Tây! Em không cần xen vào, mau đi đi, tránh xa ông ấy ra!”
Toàn thân Tùng San đã ướt đẫm, lông mi dài của cô bị những hạt mưa đọng lại, cô lau mặt, “Cố Trì Tây, anh thả Trương Tân đi, chuyện giữa chúng ta, không liên quan tới anh ta.”
Cố Trì Tây vẫn không nhúc nhích, “San San, em muốn cứu hắn tới vậy sao?”
Tùng San lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ tôi phải nhìn anh ta c
Cùng chuyên mục
-
Tôi và hắn ta Cúgià (<a href="http://www.facebook.com/trang.dieu.58" target="_blank" target="_blank">facebook</a>) Truyện dài tập