
i ta một chút mặt mũi đi mà, người ta không muốn bị mất mặt, chuyện đó em cũng biết mà.”
“Được, được.”
Cô bày ra vẻ mặt như muốn ói đến nơi đi được.
“Xem như em sợ anh, dù sao tôi cũng không muốn ở chỗ này mà chứng kiến bộ dáng ẻo lả của anh, nếu không tôi sẽ chết ngay lập tức mất.”
Nghe thấy lời nói của cô, Đỗ Phù Lãng hoài nghi nhìn Tống Tĩnh Ninh mà là kẻ ẻo lả sao?
Tống Ninh Ninh nói xong đứng dậy đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại, khiến trong phòng họp rộng lớn bỗng chốc chỉ còn lại có hai người đàn ông
Tống Tĩnh Ninh đứng dậy đi vòng qua ghế salon tới trước bàn làm việc của Đỗ Phù Lãng.
“Mời ngồi.”
Tay chỉ một bê nghế salon.
“Anh có muốn uống gì không?”
“Không cần.”
Đỗ Phù Lãng nhìn vào ánh mắt của Tống Tĩnh Ninh, sau khi em gái rời đi có nhiều thay đổi, trông trầm ổn mà nghiêm túc. Anh hoài nghi, hắn ẻo lả sao? Không thể nào!
Anh rút từ trong túi ra một tấm chi phiếu.
“Đây là ông nội tôi đưa cho anh, tôi không biết anh cần bao nhiêu, cho nên anh tự mình điền vào đi.”
Tống Tĩnh Ninh nghe thấy thế liền cười một tiếng, khóe miệng cong lên.
“Thật là hào phóng nha.”
Nhưng anh không có đưa tay ra tiếp nhận chi phiếu trắng, chỉ liếc nhìn một cái.
“Không sợ tôi sẽ điền vào một khoản đủ khiến cho Hoàn Vũ Sinh Kỹ của cậu bị phá sản sao?”
“Anh là anh trai của Ninh Ninh, cho nên tôi tin tưởng anh.”
Tống Tĩnh Ninh nhịn không được cười rộ lên.
“Cậu hiểu em gái tôi được bao nhiêu? Không phải là chỉ mới quen biết nhau thôi sao?”
“Cô ấy rất chân thành, hơn nữa còn rất bảo vệ anh.”
“Đúng, nó luôn luôn như thế.”
Tống Tĩnh Ninh bỗng nhiên hạ tầm mắt nhìn xuống, nhẹ giọng nói.
“Chi phiếu này tôi không cần, cậu cầm lại đi.”
Đỗ Phù Lãng buồn bực, đôi mày anh tuấn hơi nhíu lại, mặt đầy nghi vấn.
“Tôi không bị khuyết thiếu tài chính gì cả.”
Tống Tĩnh Ninh bình tĩnh nói.
Đán án này khiến cho Đỗ Phù Lãng rất bất ngờ.
“Nói thẳng ra, chuyện này chỉ là một kế hoạch do tôi lập ra, chỉ để cho gậy ông đập lưng ông mà thôi.”
Trong lòng Đỗ Phù Lãng kinh ngạc không thôi, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, anh tiến tới salon ngồi xuống, mặc dù vẫn đang bận nhưng vẫn ung dung nhìn Tống Tĩnh Ninh hỏi.
“Mời anh giải thích một chút.”
Tống Tĩnh Ninh cười thần bí.
“Cậu với Ninh Ninh nhà tôi mặc dù mới quen biết không được bao lâu, nhưng chắc cậu cũng đoán biết được với cá tính của nó rồi, dù sau thì sự đơn thuần của nó cũng không thể che giấu được.”
Đỗ Phù Lãng hạ mi mắt xuống, không có lời đáp, quả thật anh cũng nhận thấy được rằng cô rất khác biệt so với những người con gái mà anh đã từng tiếp xúc, mặc dù miệng cô toàn nói ra những lời thô tục, cử chỉ lại thô lỗ, nhưng anh lại có thể thấy được sự lương thiện ở trên người cô.
“Nếu ngay từ lúc đầu, nếu tôi không nói là tài chính của công ty nhà chúng tôi đang bị thiếu hụt, xét với tính tình của Ninh Ninh có thể ngoan ngoãn đồng ý đi xem mắt cậu sao?”
Đỗ Phù Lãng gật đầu, Tống Ninh Ninh đúng là chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của người khác, chỉ là…. Tròng mắt đen của anh chuyên chú nhìn Tống Tĩnh Ninh, tò mò không hiểu dụng ý của hắn là gì.
Dường như nhìn ra sự nghi hoặc trong lòng anh, Tống Tĩnh Ninh bình tĩnh tiếp tục nói.
“Lúc ông nội cậu tới để nói lời cảm ơn chúng tôi, có nói qua về cậu, tôi liền nhớ đến chuyện về mấy năm trước tại Anh có từng gặp qua cậu.”
“Chúng ta đã từng gặp mặt sao?”
“Đúng vậy, đại khái là vào khoảng mười năm trước, tại buổi triể nlãm nghệ thuật của cha cậu.”
Tống Tĩnh Ninh nhàn nhạt mở miệng.
“Cha cậu nhiều năm trước đã từng thiết kế cho người cha đã mất của tôi một bản thiết kế về một ngôi nhà, về sau, cha cậu đã gửi thiệp mời đến cho cha tôi, nhưng thật không may, khi đó cha tôi mới mất…. khi đó, tâm trạng của tôi vô cùng rốt bời, nên đã nhân cơ hội này, quyết định xuất ngoại để giải sầu, thuận tiện thay cha tham dự triển lãm nghệ thuật.”
Đỗ Phù Lãng đang suy nghĩ nhớ lại, chuyện về mười năm trước.
“Anh chính là người đó…”
Ánh cất tiếng nói vài tiếng thì dừng lại. dù sao, đối với chuyện ngoài ý muốn kia, cho dù chỉ là người ngoài nghe thấy đã cảm thấy không đành lòng, huống chi hắn lại chính là người phải đối mặt với hiện thực nghiệt ngã đó.
Tống Tĩnh Ninh mỉm cười, đáy mắt hiện lên một tia cảm xúc khó nói.
“Không sao, chuyện đã qua, năm đó cha mẹ tôi bị bắt cóc, sau đó thì không thể quay trở về được nữa.”
“Thật xin lỗi, tôi vô ý quá.”
“Tôi đã nói rồi, không sao.”
Tống Tĩnh Ninh dựa lưng vào ghế dựa, thở dài một hơi.
“Đời này tôi luôn luôn nhớ đến sự quan tâm của cha mẹ cậu dành cho tôi. Cậu có còn nhớ không? Cậu đã từng tặng cho tôi một bức tranh.”
“Tôi vẫn nhớ. Bức tranh vẽ cảnh trời xanh biển ngọc và một giáo đường màu trắng.”
Đảo thánh Toryni, thắng cảnh nghỉ mát biển Aegean Sea, là nơi có cảnh biển đẹp nhất, giống như cuộc sống chậm rãi vận động, nhìn vào có thể khiến con người ta trở nên bình tĩnh.
“Bức tranh đó bây giờ đang ở trong tay của Ninh Ninh, nó rất thích bức tranh đó.”
Vẻ mặt Đỗ Phù Lãng cuối cùng cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc, cũng không có cách nào có thể bình tĩnh mà duy trì trạng