XtGem Forum catalog
Tính kế xem mắt

Tính kế xem mắt

Tác giả: Tử Văn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324064

Bình chọn: 8.5.00/10/406 lượt.

ắc dĩ chống cằm, lui một bước hỏi.

“Nếu cô không đồng ý, tại sao hôm nay cô lại đến?”

“Anh vẫn còn hỏi điều này được sao?”

Cô nhìn lại anh, cảm thấy rất kỳ quái, rằng người này nhìn qua có vẻ rất thông minh, tại sao đại não lại không linh hoạt như vậy?

“Cô nghĩ rằng tôi vào bệnh viện là do cô, nên cô mới tới?”

“Không phải thế thì còn do cái gì nữa?”

Tống Ninh Ninh hỏi lại, bộ dáng đương nhiên là như vậy.

“Nếu tiếp tục tiếp xúc với anh, tôi chỉ có thể đoản mệnh mà chết sớm mà thôi.”

Đỗ Phù Lãng nhăn mày lại, lời nói của cô không thể nào khiến con người ta cảm thấy vui vẻ nổi. Anh đứng lên, đi đến trước mặt cô.

Thấy hắn tiến lại gần, cô theo bản năng lùi lại phía sau, nhưng mới lui lại có một bước cô bỗng nhiên dừng lại.

Đạo lý ở đâu ra mà cô chỉ vì một động tác của hắn khiên bản thân mình sợ hãi bỏ chạy như vậy? Cô hít vào một hơi thật sâu, trấn định lại bản thân, mở to mắt nhìn thẳng vào hắn.

Anh thong thả tiến lại gần, vươn tay ra bắt lấy tay cô, giống như khiêu chiến với cô vậy, ánh mắt anh cũng nhìn chằm chằm cô không rời.

“Tiếp xúc tôi khiến cô đoản mệnh sao?”

“Đó là…”

Cô nuốt xuống một ngụm nước miếng, bắt buộc chính mình không thể lùi bước.

“Một loại hình dung thôi.”

“Tôi không thích cái loại hình dung như vậy.”

“Tôi không quan tâm anh có thích hay không.”

Cô lập tức bật lại, nhìn sâu vào trong mắt anh, dường như cô thấy có một loại cảm xúc nào đó vừa mới thay đổi, nhưng cô không kịp nghiêm cứu thì nó đã biết mất.

Cô lắc đầu, từ bỏ ý định thăm dò, quay đầu muốn bước đi.

Nào biết rằng Đỗ Phù Lãng lại đột nhiên đưa tay kéo cô lại, lực cánh tay rất lớn, ôm cô vào trong ngực.

“Buông tôi ra!:

Tống Ninh Ninh đang cố gắng không để ý đến việc trái tim mình nhảy bùm bụp trong lồng ngực, tận lực điều chỉnh bản thân mình bình tĩnh lại, nhưng xem ra, cô thất bại rồi.

Từ sau cái chết của cha mẹ, cái tính nhát gan và sợ phiền phức của cô đã bị phong ấn đến một góc sâu khuất trong nội tâm của cô rồi, nhưng hiện tại nhìn anh, cô bắt đầu cảm thấy kích động đến mức có cảm giác mình lại sắp sợ hãi rồi. Cô mơ hồ cảm thấy được, nếu như sự việc của cha mẹ trước kia đã biến cô trở thành con người hoàn toàn khác. Thì hiện tại, gặp phải người đàn ông này, đã làm thay đổi toàn bộ rồi.

Chỉ là cô cũng không xác định được rằng đây liệu có không phải là hi vọng của chính bản thân mình hay không nữa.

Tay cô nắm chặt vai anh, cảm giác được cơ bắp ở dưới lớp áo kia cùng với vòm ngực cứng rắn đang kề sát cô, ánh mắt anh như đang thôi miên chính cô, khiến cho cô như rơi vào trong mê cung, trong khoảng thời gian ngắn, quên mất đi phải kháng cự lại.

Anh không có buông cô ra, ngược lại càng kéo cô, ôm cô lại gần hơn, đôi môi của anh chuẩn xác bao trùm lên môi cô.

Cả đời cô chưa bao giờ bị một người khiêu khích mãnh liệt đến như vậy, cảm nhận được nhiệt độ ở trên môi, đột nhiên khiến cô phải nín thở, tất cả mọi giác quan dường như đều dùng để cảm nhận sự tiếp xúc thân mật này, nếu không có tay anh đỡ lấy cô, khẳng định giờ phút này cô đã yên bề nằm trên mặt đất rồi.

Tống Ninh Ninh quyết định cứ theo cảm giác của mình, dùng sức hôn lại anh. Mặc kệ lúc trước khi tới cô đã bày biện ra cho bản thân mình biết bao nhiêu lý do, giờ phút này, cô đã hiểu vì sao mình đến đây, không phải là lương tâm cắn dứt, mà đơn giản bởi vì cô muốn gặp anh, cũng giống như nguyên nhân anh tìm cô vậy.

Khi môi anh rời khỏi môi cô, đôi mắt xinh đẹp cô rõ ràng sáng lên, dường như có chút sương mù ở bên trong mà nhìn anh.

Đỗ Phù Lãng dùng khẩu khí nhẹ nhàng chậm rãi mà bình tĩnh tiếp tục nói.

“Hiện tại, em đã ý xem tôi thích hay không rồi chứ?”

Nghe thấy thế, Tống Ninh Ninh cảm thấy chấn động, ý thức cô bây giờ mới được kéo về với hiện thực, lúc này cô mới quăng ra quả đấm hướng về phía anh đánh tới.

“Anh… cái người này, đã chiếm tiện nghi của tôi lại còn muốn khoe mẽ nữa hả?”

Anh không có lùi bước né tránh, mà nhanh tay trực tiếp bắt lấy quả đấm của cô.

“Là ai đã nói có thể bỏ được tính tình nóng nảy, như thế thì không nên động một chút là lại mượn quả đấm đánh người nha.”

Lời nhắc nhở của anh khiến hành động của cô khựng lại, anh thế mà lại lấy lời của cô đáp trả lại cô, khiến cho bây giờ cô bị á khẩu không trả lời được gì. Không nghĩ tới anh lại đem tất cả những lời nói của cô ghi nhớ lại trong đầu.

Cô hơi dùng sức muốn rút tay trở về, lại không thành công, ngược lại chỉ có thể kêu lên một tiếng, rồi với tay ôm chặt cổ người nào đó, bởi vì tay anh đang đặt trên eo cô, dễ dàng ôm lấy cô kéo lại nhấc bổng người cô lên khỏi mặt đất.

“Anh muốn làm cái gì?”

Cô không an phận đá chân, bởi vì hai chân của cô cách mặt đất nên khiến cô cảm thấy cực kỳ không an toàn. Ở trước mặt anh, dường như luôn có rất nhiều tình huống khiến cô như biến thành một cô gái nhỏ yếu đuối.

“Ngồi xuống.”

Anh đặt cô lên ghế.

“Hiện tại em thích làm gì thì cứ làm, tôi có một phần tài liệu cần phải xem, ngồi chờ tôi một lát, sau khi xem xong tôi sẽ đưa em về.”

“Tự tôi có thể tìm được đường về nhà.”

Cô không cho là đúng nói.

“Đương nhiên.”

Anh không muốn t