Tính kế xem mắt

Tính kế xem mắt

Tác giả: Tử Văn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324040

Bình chọn: 7.5.00/10/404 lượt.

cô lại có một bộ mặt thú vị đến như vậy.

“Thực ra, cô như thế cũng rất được.”

Tống Ninh Ninh chăm chú nhìn lại ánh mắt của cô, cô lại một lần nữa cảm nhận được trái tim mình bắt đầu đập rộn ràng giống như cảm giác của ngày hôm qua, hơn nữa, dường như cô lại phát hiện trên trán mình đổ đầy mồ hôi, vừa tiếp xúc với hắn, cô cảm giác như chính mình có một dòng điện chạy qua, không hiểu sao, toàn thân phát run.

Điều này thật kỳ quái khiến cho cô vô tình muốn né tránh ánh mắt đó, nhưng thật kỳ lạ thay ánh mắt anh lại bám riết lấy cô không rời, một khắc cũng không tha, khiến cô không có cách nào né tránh nổi.

“Không nghĩ tới anh cũng có thể nói lời ngon tiếng ngọt như thế.”

Cô cố ý bộc lộ ra thái độ cẩu thả, lại âm thầm quan sát hắn. Nhìn hắn như thế, khí sắc cũng không có quá kém, rất khó tưởng tượng với bộ dạng mới ngày hôm qua vừa đi cấp cứu của hắn.

“Tôi chỉ nói sự thật thôi. Thật ra cô cũng rất đẹp mà.”

“Đó là bởi vì anh chưa từng nhìn qua hai cô em gái của tôi thôi.”

Hắn vừa nói miệng cô liền lập tức phản bác lại, bên bưới chân còn bận rộn xoay chiếc ghế dựa đẩy đẩy đến trước bàn làm việc của hắn, lại ngẩng đẩu lên nhìn khuôn mặt đang không biết nên khóc hay nên cười của hắn, cô thắc mắc.

“Có vấn đề gì không?”

“Cô không có tay sao?”

Hắn nhướng mày, không đáp thêm gì nữa.

“Anh đang nói cái quái gì vậy? Tôi đương nhiên là có tay rồi.”

Cô lẩm bẩn nói, thu hồi lại động tác dưới chân, không tình nguyện dùng tay kéo ghế.

Hắn nhìn động tác của cô, ánh mắt lóe lên ý cười.

“Nghe nói…. Ngày hôm qua anh phải đi cấp cứu?”

Cô ngồi xuống, lập tức chuyển đề tài, lấy tay bưng mặt bị anh nhìn chằm chằm, có cảm giác hơi bất an.

“Đúng vậy.”

Đỗ Phù Lãng cân nhắc nói lại nhìn vẻ mặt chột dạ của cô.

“Là tôi…”

Quả thật muốn bản thân thừa nhận sai lầm bản thân là vô cùng khó khăn.

“Là tôi làm hại anh sao?”

Anh hơi sững sờ, trên mặt hiện lên nét cười hiếm thấy.

“Chắc là không phải.”

Tống Ninh Ninh đột nhiên mở to mắt nhìn chừng chừng, đáp án này không nằm trong dự đoán của cô.

“Không phải?”

“Đúng vậy.”

Anh trả lời rất dứt khoát.

“Tôi chỉ đi cấp cứu vì bị đau bụng thôi, trừ khi cô đã bỏ vào thức ăn của tôi cái gì đó không nên cho vào, nếu không thì là không liên quan gì tới cô.”

“Đau bụng?”

Cô sững sờ lặp lại một lần nữa, là do hệ tiêu hóa của hắn mà thôi, sau khi tìm được trọng điểm rồi, cô bất ngờ reo lên.

“Anh phải vào cấp cứu là do anh bị đau bụng thôi đúng không?”

Đỗ Phù Lãng hơi bất ngờ về thái độ đột ngột thay đổi đến là buồn cười của cô, tinh thần lên đến mười phần.

“Có vấn đề gì sao?”

“Vấn đề lớn là đằng khác.”

Ánh mắt cô lóe lên kích động, hai tay đặt song trên bàn làm việc của anh.

“Anh trai chết tiệt của tôi nghĩ anh vào bệnh viện là do tôi hại, ngày hôm qua anh ấy còn hung hăng quát mắng tôi một trận, hại tôi cả đêm ngủ cũng không yên, lo nghĩ đến anh vì tôi mà có thể không qua khỏi. nhưng có đúng là anh chỉ là bị ‘đau bụng’ thôi không?”

“Đau bụng cũng sẽ khiến người ta không thoải mái”

Anh nhàn nhạt sửa ra chỗ sai.

“Cũng không phải ‘chỉ là’.”

“Con mẹ nó! Cái này không phải là trọng điểm. Này—”

Cô chỉ chỉ vào mặt hắn nói.

“Không cần bày ra bộ mặt này cho tôi xem. Trọng điểm là, anh phải vào bệnh viện cấp cứu không có liên quan gì đến tôi, đúng không?”

Đỗ Phù Lãng cảm thấy rất buồn cười nhìn cô, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp, rõ ràng những lời cô nói ra có thể nói là rất ‘bẩn’ nghe vào trong tai có chút không được thoải mái, nhưng lại cảm thấy cô như vậy mới có cá tính rất đặc sắc, nếu không có điều đó, Tống Ninh Ninh sẽ không còn là Tống Ninh Ninh nữa rồi.

“Tôi xác định một lần nữa.”

Đôi tay anh chống cằm, ung dung nhìn cô.

“Tôi phải vào viện cấp cứi không liên quan gì đến cô.”

“Khốn kiếp !”

Cô thở phào nhẹ nhõm, buột miệng mắng nhẹ một câu.

Anh hừ lạnh một tiếng, nhíu mày nhìn cô, ánh mắt chất vấn cùng chỉ trích.

“Đây không phải là mắng anh nha.”

Cô vội vã giải thích.

“Chỉ là câu nói cửa miệng thôi mà, chỉ là một phương thức biểu đạt sự tức giận của bản thân thôi mà.”

Anh không chấp nhận lời giải thích của cô, ít nhiều, về ý nghĩ người ta nghe được cũng là không tốt.

“Vậy thì sửa câu nói cửa miệng của cô đi.”

“Tại sao tôi phải đổi?”

Biết việc hắn vào viện nguyên nhân chỉ là do đau bụng, trái tim cô đang lơ lửng giữa không trung liền lập tức quay trở về mặt đất, thái độ tự nhiên thoải mái hẳn ra.

“Nếu như việc anh vào bệnh viện không có liên quan gì tới tôi, cái tên trợ lý của anh lại gọi điện thoại tới, nói là tôi với anh trai tôi phải tới đây làm gì?”

“Tìm anh trai cô, để nói về vấn đề khoản nợ. Về phần tìm cô tới….”

Anh đột nhiên dừng lại

“Chỉ là vì muốn gặp cô.”

“Mẹ nó!”

Trực giác mách bảo cho cô biết, việc hắn tìm cô chỉ là tìm vui vẻ mà thôi.

“Ngày hôm qua anh đã trêu chọc cho tôi leo cây còn chưa đủ hay sao, hôm nay còn muốn gọi tôi đến để bỡn cợt lần nữa sao?”

“Chẳng phải là ngày hôm qua tôi đã nói rồi sao?”

“Tôi biết.”

Cô không cho là đúng lườm hắn một cái.

“Nhưng hình như tôi cũng không có nói đồng ý nha?”

Người con gái này…. Anh bất đ


XtGem Forum catalog