
inh Hải nhìn mẹ mình phân trần, từ nãy đến giờ ánh nhìn bà Cố Di An dành cho anh không hề có sự thay đổi nào. Bà khó chịu bỏ ra ngoài, Minh Hải thở dài ngao ngán rồi đi theo, đúng lúc bắt gặp Hạnh Nguyên đang đi từ trên tầng hai xuống.
“Minh Hải…!”
Nghe tiếng gọi mình Minh Hải liền chạy lại đỡ Hạnh Nguyên, bà Cố Di An nhìn thấy cảnh này càng thấy chướng tai gai mắt nhưng lại chẳng nói được gì, chỉ có thể tức tối mà bỏ về phòng.
“Sao em dậy sớm vậy, không ngủ thêm chút nữa?”
“… Em… em thấy đau bụng quá!” Câu nói của Hạnh Nguyên làm Minh Hải giật mình, anh nhìn kĩ lại thì thấy mặt cô nhợt nhạt không có sức sống, mồ hôi lạnh lấm tấm rơi trên trán. Chẳng chần chừ thêm nữa, anh vội vã bế cô lên rồi đi một mạch ra xe. Hạnh Nguyên dù cảm thấy đau đớn nhưng vẫn gắng chịu đựng, nắm chặt tay Minh Hải như để tiếp thêm sức mạnh cho mình. Đứa con là mạng sống của cô, cô không thể nào để mất nó được.
“Chúng tôi đã kiểm tra cho cô Lý, chỉ là bị động thai, không ảnh hưởng gì nhiều nhưng để chắc chắn hãy ở lại bệnh viện một đêm để theo dõi thêm.”
“Vâng, cám ơn bác sĩ.” Minh Hải thở phào nhẹ nhõm rồi bắt tay với bác sĩ. Khi nãy trên đường chở cô đến bệnh viện anh đã vô cùng lo lắng, thấy cô đau như vậy chỉ e chuyện chẳng lành sẽ xảy ra. May mắn là cả cô và con đều ổn, nếu không anh không biết mình sẽ thế nào nữa.
Minh Hải sau khi làm thủ tục nhập viện thì trở về phòng bệnh của Hạnh Nguyên, đúng lúc ấy thì ông bà Thẩm cùng Thẩm Minh Hy cũng đến. Ông Thẩm tỏ ra không vui vì cả hai không nói đến chuyện Hạnh Nguyên mang thai, lời nói có chút trách móc nhưng lại ẩn chứa sự quan tâm và vui mừng trong đó.
“Các con thật là, đáng ra phải nói sớm để mọi người biết mà chăm sóc cẩn thận cho Hạnh Nguyên, nếu thế thì đâu có đến nông nỗi này.”
“Bố nói đúng đấy, làm chị khi nãy lái xe mà tay cứ run không biết đã xảy ra chuyện gì. Hạnh Nguyên đang có thai nên em nhất định phải chăm sóc cho con bé thật tốt đấy.” Thẩm Minh Hy dặn dò em trai một cách cẩn thận, cả ông Thẩm và cô đều đã nói xong những gì cần nói, riêng có bà Cố Di An là nãy giờ vẫn im lặng. Sau cùng thì bà vẫn phải lên tiếng, mặc dù là có vẻ miễn cưỡng nhưng chuyện đã đi đến nước này rồi, bà còn phản đối được hay sao?
“Mẹ có nấu cháo, lát con nhớ múc ra cho Hạnh Nguyên ăn. Mang thai lần đầu không phải chuyện dễ dàng, cháu nhớ phải cẩn thận, việc gì làm không được cứ kêu thằng Hải nó làm.”
Bà Cố Di An đặt tay lên tay Hạnh Nguyên, khuyên bảo chân thành. Cô nhìn bà ánh mắt cảm động, khóe mi nước đã đong đầy lúc nào không hay.
“Thôi con ở lại chăm sóc cho Hạnh Nguyên, chúng ta về để cho con bé còn nghỉ ngơi. Có gì nhớ gọi điện về báo.”
Ông Thẩm căn dặn con trai rồi cùng bà Cố Di An và Thẩm Minh Hy rời khỏi phòng bệnh. Minh Hải đi theo tiễn ba người, khi anh trở lại thì Hạnh Nguyên đã nằm xuống giường, hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ. Anh bước nhẹ đến, ngồi xuống bên cạnh và nhìn ngắm cô. Quãng thời gian qua cô đã phải chịu khổ nhiều, sắp tới đây sẽ không còn nữa mà chỉ có sự vui vẻ cùng hạnh phúc mà thôi.
“Hải!!!”
“Ừ.” Hạnh Nguyên đang nhắm mắt là vậy nhưng vẫn có thể nhận ra sự tồn tại của Minh Hải, cô nằm xích ra rồi vỗ vỗ tay xuống chỗ trống, ý muốn Minh Hải nằm xuống cạnh mình. Anh hiểu ý liền cởi áo khoác và giày, chầm chậm đặt mình xuống, vòng tay qua ôm lấy cô. Hạnh Nguyên rúc vào trong ngực anh, tham lam tận hưởng mùi hương bạc hà quyến rũ chỉ thuộc về riêng mình anh.
Cả cuộc đời này điều hạnh phúc nhất đối với cô là có anh, chỉ cần như vậy thôi, cô không mong muốn gì hơn nữa. Có thể được nắm tay anh đi hết quãng đời còn lại, đó chính là mong ước lớn nhất và duy nhất của cô.
Tình yêu cô dành cho anh là mãi mãi, tha thiết và thủy chung.
TBC
CHƯƠNG 43
Chương 43
Tất cả vì em
Có những người hạnh phúc đã ở trước mắt rồi mà chẳng thể nào nắm lấy, chỉ đành buông tay. Nhưng cũng có những người, sau nhiều khó khăn rốt cục đã tìm được bờ vai vững chắc dành cho mình.
Sau khi tình hình sức khỏe không có gì đáng lo ngại Hạnh Nguyên đã được bác sĩ cho xuất viện. Cô trở về nhà họ Thẩm trong sự chào đón và đối xử hoàn toàn khác đến từ bà Cố Di An. Ban đầu bà quả thật không chấp nhận cô nhưng nay cô đã mang thai, hơn nữa chuyện này đến cả ông Thẩm cũng ưng thuận thì nếu bà còn phản đối sẽ vẫn là không có kết quả gì. Thôi thì chịu nhún nhường một chút, cả nhà cùng yên vui êm ấm.
“Hạnh Nguyên, ăn thử món này đi.”
“Vâng!” Bà Cố Di An nhiệt tình gắp cho Hạnh Nguyên một miếng ức gà thơm phức, cô ngại ngùng đưa bát nhận lấy. Quả thật mấy ngày hôm nay thái độ của mẹ Minh Hải thay đổi quá nhiều, trong lòng cô rất vui vì cuối cùng bà đã chấp nhận mình nhưng vẫn có gì đó chưa thực sự quen.
“Mẹ cũng ăn đi chứ.” Minh Hải ngồi bên cạnh biết ý múc canh vào bát của bà Cố Di An, bà mỉm cười hiền hậu nhìn con trai. Khung cảnh đầm ấm như thế này, đáng lẽ phải diễn ra lâu rồi mới đúng.
“Con không ăn nữa đâu, con xin phép.”
Bữa cơm gia đình đang vui vẻ là thế thì Thẩm Minh Hiên bỗng dưng buông đũa, bỏ đi trong sự khó hiểu của mọi người. Bà Cố Di An có gọi theo nhưng Thẩm Minh H