
hịu. Hạnh Nguyên quan sát cử chỉ của hai người con gái, trong lòng dần đoán ra mối quan hệ của họ không được tốt đẹp lắm. Cô hơi nhìn sang phía Minh Hải, anh cũng nhìn cô. Tròng mắt màu cà phê dịu dàng trìu mến, khiến cô thoải mái hơn rất nhiều.
“Em chào anh chị, em là Lý Hạnh Nguyên.”
“Mẹ ơi, con đói…”
“Thôi, chúng ta vào bàn ăn đã, hai đứa đi lâu như vậy chắc đói rồi, có gì lát nói chuyện sau.” Câu nói của ông Thẩm giúp bầu không khí bớt khó xử, tất cả cùng đứng lên và theo chân ông vào phòng ăn. Minh Hải vẫn luôn ở bên Hạnh Nguyên, chăm sóc cho cô từng li từng tí. Thẩm Minh Hy nhìn thấy hai người như vậy thì cứ trêu đùa trong khi Thẩm Minh Hiên dù không thể hiện quá rõ nhưng thi thoảng lại châm chọc mấy câu làm mọi người mất hứng. Ông Thẩm cũng tỏ ra khá hài lòng về Hạnh Nguyên, hỏi han nhiều thứ, đôi lúc lại khen ngợi cô thông minh lanh lợi. Bà Cố Di An thì lại lạnh lùng trái ngược với tính nết thường ngày, dù có nhìn thế nào thì bà vẫn chẳng thể vừa ý với cô con dâu này, thế nên vẫn là bằng mặt mà không bằng lòng.
Buổi tối hôm đó Hạnh Nguyên trằn trọc mãi không ngủ được vì chưa quen múi giờ. Vì cô như vậy nên Minh Hải cũng cùng thức, anh lúc đầu thì đọc sách cho cô nghe, lúc sau khuya rồi thì hai người chỉ yên lặng nằm bên cạnh nhau. Hạnh Nguyên nằm sát vào Minh Hải, cảm nhận được nhịp tim rộn ràng của anh. Cô mỉm cười hạnh phúc, vòng tay qua để lên ngực anh, nhỏ giọng gọi.
“Hải!”
“Ừ! Sao vậy em?”
“Mẹ anh có vẻ như vẫn chưa chấp nhận em?” Suốt từ lúc đến nhà họ Thẩm thái độ bà Cố Di An ra sao Hạnh Nguyên đều có thể thấy rõ nhưng cô vẫn đối đáp bình thường, không có chút ý kiến nào. Thật ra cô vốn biết bà yêu quý Kiều Gia Nhi, sự thất bại của cô ta dù khiến bà thất vọng nhưng dù sao thì trong lòng bà vẫn dành cho cô ta một tình cảm nhất định, khó mà từ bỏ ngay được. Hơn nữa trước đó bà đã có định kiến với cô, cộng với việc Minh Hải nhất quyết không nghe lời nên không tránh được việc bà đối xử lạnh nhạt như vậy.
Minh Hải nắm bắt vấn đề vô cùng nhanh, anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, cất lời trấn an. “Điều đó không quan trọng, bố anh đã ưng thuận rồi. Với lại, đây là cuộc đời của anh, chỉ cần anh luôn yêu em thì em không cần phải lo lắng gì cả.”
“Vâng… Nhưng dù sao em cũng mong tình yêu của mình nhận được sự chúc phúc từ tất cả mọi người.”
“Anh hiểu, em đừng suy nghĩ gì. Chuyện với mẹ cứ để anh lo, việc em cần quan tâm nhất vào lúc này là dưỡng thai, anh không muốn con trai mình sau này ra đời rồi sẽ kêu la là chúng ta không chăm sóc cho nó đâu.”
“Gì mà con trai, bác sĩ còn chưa thông báo giới tính mà?! Anh thực sự mong đứa nhỏ sẽ là trai sao?” Hạnh Nguyên đánh yêu lên người Minh Hải một cái, cô ngồi dậy nhìn anh bằng ánh mắt chờ đợi.
“Con nào anh cũng thích, trai hay gái đâu phải là vấn đề. Chúng ta còn sinh nhiều đứa chứ đâu phải chỉ một.”
Mặc dù câu trả lời của Minh Hải đã phần nào làm Hạnh Nguyên hài lòng nhưng cô dường như vẫn chưa chịu dừng lại, muốn trêu trọc anh đến cùng.
“Ai nói là em sẽ sinh thêm con cho anh chứ, một đứa là quá đủ rồi.”
Minh Hải cúi xuống nhìn Hạnh Nguyên, ánh mắt vô tội hết sức có thể. “Đâu phải em nói không muốn sinh là không sinh, cái này đã hỏi qua ý kiến anh chưa?”
“Sao lại phải hỏi, em nói không là nhất định không sinh.”
“Mình em muốn là được chắc?!” Minh Hải vừa nói dứt lời liền kéo Hạnh Nguyên vào một nụ hôn dài nóng bỏng, môi lưỡi dây dưa không dứt. Hạnh Nguyên sau phút ban đầu bỡ ngỡ dần bị cuốn vào sự đam mê của anh, đến khi cả hai buông nhau ra vẻ mặt cô đã chuyển sang màu hồng, giọng nói cũng có chút ngại ngùng.
“Chỉ được vậy là giỏi thôi.”
Minh Hải càng cười đắc ý hơn khi nghe Hạnh Nguyên nói vậy, anh ôm cô nằm lại xuống giường, thì thầm bên tai.
“Khuya rồi, đi ngủ em nhé. Thức đêm không tốt cho con đâu.”
“Nhưng em không thấy buồn ngủ, anh phải thức với em.”
Trước sự nhõng nhẽo của Hạnh Nguyên, Minh Hải không còn cách nào khác là phải chiều theo ý cô. Hai người nằm bên nhau trò chuyện đến gần sáng mới chìm vào giấc ngủ, chính vì thế nên đến tận trưa ngày hôm sau Hạnh Nguyên vẫn chưa thức dậy.
Minh Hải thì dù có chênh lệch múi giờ nhưng trước đây anh cũng thường xuyên đi lại giữa thành phố B và Los Angeles nên không ảnh hưởng mấy, vẫn sinh hoạt đúng với thời gian biểu. Lúc ra ngoài mua đồ ăn cho Hạnh Nguyên trở về anh bất ngờ chạm mặt mẹ mình, bà Cố Di An nhìn con trai tay xách nách mang thì tỏ vẻ không vui, chẳng nói chẳng rằng đi vào nhà bếp. Minh Hải vội vã đuổi theo mẹ, đưa cho bà một cốc nước rồi từ tốn cất tiếng.
“Mẹ, con mới ra ngoài, có mua cho mẹ vài thứ để tẩm bổ này.”
Bà Cố Di An dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn con trai, một hồi lâu sau mới đáp lời. “Chứ không phải là mua cho con bé đó, xong rồi mới chợt nhớ đến bà già này sao?”
“Kìa mẹ, sao mẹ lại nói thế?”
“Dù gì cũng đến làm khách nhà người ta, vậy mà trưa đến nơi rồi vẫn chẳng thấy mặt mũi đâu. Mẹ không hiểu con yêu con bé đó ở điểm gì nữa?”
“Gần sáng Hạnh Nguyên mới ngủ được vì lệch múi giờ, con không muốn đánh thức cô ấy. Con xin lỗi nhưng mẹ hãy thông cảm cho bọn con.”
M