Old school Easter eggs.
Tình yêu của em mãi dành cho anh

Tình yêu của em mãi dành cho anh

Tác giả: Ann

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323040

Bình chọn: 8.5.00/10/304 lượt.

hỏi chưa có lời giải đáp.

Con người thật của cô, thực sự là như thế nào?

***

Sáng ngày chủ nhật đẹp trời, nắng chan hòa từ sớm. Những tia nắng chạy dọc theo các con đường ở thành phố B, mang theo sức sống tươi mới. Hạnh Nguyên sau mấy đêm thức khuya vì bộ sưu tập quyết định thư giãn bằng cách đi bộ đến quán café Sun. Tuần nào cũng vậy, cô đều hẹn Tâm Chinh ở đây. Đây chính là lúc cả hai có thể tâm sự và chia sẻ với nhau những điều mà họ đã trải qua.

Khi Hạnh Nguyên đẩy cửa bước vào thì trong quán đã có lác đác khách hàng. Tâm Chinh bạn cô quả thật kinh doanh rất giỏi, sớm như vậy mà đã có khách đến uống nước rồi. Cô hơi cười rồi đi nhanh đến quầy bar, cậu nhân viên nhận ra cô liền gật đầu chào rồi pha nước cho cô. Trong lúc đang thư giãn với ca khúc “Brown Eyes” thì có một người xuất hiện và ngồi xuống cạnh cô. Quay sang nhìn, Hạnh Nguyên hơi ngạc nhiên khi đó lại là Eric. Cô hơi ngây ra một lúc, mãi sau mới lên tiếng.

“Chào anh, lâu rồi mới gặp.”

“Chào em, dạo này thế nào, em vẫn khỏe chứ?” Eric nhiệt tình hỏi thăm, cô mỉm cười nhận lấy cốc nước ép bưởi rồi mới đáp lại anh.

“Vẫn vậy thôi, công việc hơi vất vả.” Sau câu nói của cô cả hai lại im lặng. Tình huống này thật sự thì cô không có thích cho lắm, gặp lại là một việc thật khó xử. Ngày hôm đó cô đã nói đến như vậy và cũng xác định là mất đi tình bạn này rồi. Giờ khi đối diện với nhau, chỉ sợ là cô sẽ càng làm tổn thương đến anh.

“Chuyện ngày hôm đó…”

“Mọi thứ đã qua rồi, anh đừng nhắc lại nữa.” Eric chưa nói hết câu thì Hạnh Nguyên đã chen ngang. Đúng là tất cả đã là quá khứ, giờ anh có nhắc lại thì được gì chứ? Cô không muốn để chuyện đó khiến cho mối quan hệ này ngày càng xấu đi. “Em xin lỗi, em có việc nên đi trước. Tạm biệt anh!”

Bỏ dở cốc nước yêu thích và anh chàng Eric đang trong tình trạng ngơ ngác kia ngồi lại đó, Hạnh Nguyên bước nhanh ra phía cửa. Đột nhiên cô thấy ngột ngạt và muốn hít thở không khí ngoài trời. Cô lại đi bộ, chẳng biết là sẽ đi đâu nhưng chỉ cần không phải đối mặt với Eric là được.

Reng… Reng…

Đang đi trên đường bỗng nhiên cô nhận được điện thoại, mở ra mới biết là Minh Hải gọi. Hạnh Nguyên vừa giật mình vừa có chút lo sợ. từ ngày trở về từ thành phố C cô và anh rất ít khi tiếp xúc. Một phần là vì công việc bận rộn, nhưng quan trọng hơn là cô luôn trốn tránh anh. Cô không biết tại sao mình phải làm vậy, chỉ là mỗi khi ở bên cạnh anh, cô luôn sợ thái độ anh dành cho mình. Dường như anh đang muốn tìm ra con người thật của cô vậy.

“A lô!”

[Anita, cô đang ở đâu vậy?'>

“Giám đốc tìm tôi có chuyện gì sao?”

[Đúng vậy, mau đến café Sun đi, tôi chờ cô.'>

Minh Hải nói xong liền dập máy luôn, không cho Hạnh Nguyên cơ hội từ chối. Cô chợt đứng lại, sao lại là café Sun, anh có ý gì khi muốn hẹn gặp cô ở đó? Bàn công việc ư, cái này đến công ty cũng được mà. Chẳng lẽ là chuyện riêng, nhưng là chuyện gì mới được? Càng nghĩ càng khó hiểu, chính vì lẽ đó mà cô không hề nhận ra là mình đã đứng trước cửa quán café Sun từ bao giờ. Rõ ràng là hoài nghi nhưng chỉ cần anh nói một câu, cô vẫn một mực làm theo, chưa bao giờ có thể phản kháng. Lẽ nào, cả trái tim và trí óc của cô đều đã bị anh điều khiển?

“Hạnh Nguyên!” Khi cô vừa mới đẩy cửa vào thì Tâm Chinh đã xuất hiện ngay trước mặt. Cô ấy nhìn cô rồi lại nhìn ra phía góc phòng, cô không cần nhìn theo cũng biết được điều cô ấy muốn nói.

“Anh ấy hẹn tớ đến đây, tớ cũng chẳng biết có chuyện gì?”

“Thẩm Minh Hải, thực sự anh ta rất kì lạ đấy.” Tâm Chính nói nhỏ với cô, ánh mắt thi thoảng vẫn nhìn về phía anh đang ngồi, vẻ rất mờ ám. “Hay là nhân cơ hội này cậu hãy hỏi rõ mọi chuyện đi.”

“Tâm Chinh!” Hạnh Nguyên nhíu mày nhìn bạn, kêu cô hỏi anh mọi chuyện ư, cô sao có thể làm được chứ?

“Thế cậu muốn sao, cứ để tình trạng này kéo dài mãi à?” Tâm Chinh nói giọng không bằng lòng, khuôn mặt cô trở nên khó coi hơn khi Hạnh Nguyên bỏ mặc những lời ấy mà đi về phía Minh Hải. “Tuần sau Gia Tuệ sẽ trở về đấy, nếu cậu ấy biết chuyện hẳn cậu sẽ không như thế này được nữa đâu?!”

Lời cảnh báo của Tâm Chinh làm cô có chút lo lắng. Người bạn thân còn lại của cô – Trình Gia Tuệ sắp về đây ư? Cô ấy trong mọi chuyện còn mạnh mẽ và quyết liệt hơn Tâm Chinh rất nhiều, chỉ sợ nếu mọi chuyện đến tai Gia Tuệ, cô sẽ chẳng còn được yên nữa.

Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng ngồi trước mặt Minh Hải, Hạnh Nguyên chẳng có chút can đảm nào. Ánh mắt của anh nhìn cô như muốn thăm dò, nhưng lại biểu hiện rất rõ sự trìu mến và quan tâm. Cô không tài nào biết được anh đang suy nghĩ gì trong đầu, từ lúc gặp lại đến nay, nếu cô có thể theo kịp anh, có lẽ sẽ chẳng bao giờ phải lo sợ gì cả.

“Cô còn nợ tôi một câu trả lời, nhớ chứ?” Minh Hải hơi cười, nhìn Hạnh Nguyên đầy thích thú. Anh không biết mình đã làm gì, nhưng cứ nhìn cái vẻ sợ sệt đáng thương của cô khi ở trước mặt anh là lại muốn cười. Anh xưa nay không phải người thích đùa, đối với cô cũng chưa bao giờ đùa cợt gì, chỉ là cảm thấy rất hứng thú nên mới hay cười, coi như một cách trêu trọc. Nào ngờ những hành động đó lại càng khiến cho cô trở nên e dè hơn trướ