Duck hunt
Tình yêu của em mãi dành cho anh

Tình yêu của em mãi dành cho anh

Tác giả: Ann

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323024

Bình chọn: 7.5.00/10/302 lượt.


TBC

CHƯƠNG 11

Chương 11

Anh muốn biết

Anh nắm lấy cổ tay cô, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, từ từ buông tay cô ra. Cô vẫn không dám nhìn anh, bàn tay hơi run lên khi anh nắm lấy tay mình, nhịp tim cũng đập dồn dập hơn.

Minh Hải ngồi trong quán Long kí chờ đợi một lúc nhưng không thấy Hạnh Nguyên đâu. Người phục vụ cứ nhìn anh với ánh mắt kì lạ, chả hiểu cô đang làm cái gì nữa. Anh chưa kịp gọi đồ ăn đã vội vàng đứng dậy, đi ra ngoài nhìn xung quanh tìm kiếm cô. Như có linh cảm, nơi đầu tiên anh đưa mắt đến chính là phía bên kia đường, nơi có trường Trung học H. Và thật chẳng khó khăn để nhìn ra cô đang đứng ở đó. Minh Hải tò mò bước đến, cả cô và người đứng cùng dường như không biết đến sự xuất hiện của anh. Chỉ đến khi anh cất tiếng gọi họ mới quay ra và biểu hiện trên gương mặt thật sự rất khó hiểu.

“Anita?!”

“Giám… đốc.” Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hạnh Nguyên giật mình quay lại. Minh Hải đang nhìn cô rất không hài lòng, cô vì mải chìm đắm trong những kí ức ngày xưa mà đã quên mất anh. Còn người đứng cạnh cô, ban đầu cũng hơi bất ngờ nhưng sau đó dần chuyển ngạc nhiên, gần như không tin vào mắt mình nữa.

“Hạnh Nguyên, đó có phải là… Minh Hải?”

“…Đúng vậy, thưa cô.” Hạnh Nguyên nói nhỏ với cô giáo cũ của mình, trong ánh mắt thoáng nét buồn. Lúc nãy khi đang đứng tần ngần trước cổng trường thì cô đã gặp lại cô giáo Lâm, cô giáo chủ nhiệm năm xưa. Cô vẫn không thay đổi gì, chỉ có thời gian đã cướp đi của cô tuổi trẻ, khiến cô già hơn xưa nhưng những đường nét trên khuôn mặt vẫn rất đẹp đẽ. Năm xưa nếu không có cô giáo có lẽ cô cũng sẽ không được biết nhiều chuyện về Minh Hải và gia đình anh như vậy.

“Vậy là em ấy… không sao, em ấy đã vượt qua được bệnh tật.” Cô giáo Lâm vui mừng đến bật khóc. Dù ngày đó Minh Hải đến học ở lớp của cô cũng vì Hạnh Nguyên nhưng cô luôn tự hào vì có một học sinh ưu tú như anh. Ngoài ra cô cũng có chút quan hệ với gia đình anh nên càng quý mến Minh Hải hơn.

Minh Hải nhìn hai người phụ nữ trước mặt mình mà không hiểu được họ đang nói gì và chuyện gì đang xảy ra. Hạnh Nguyên thì cứ len la lén lút trong khi người phụ nữ kia thì đang yên đang lành lại thấy khóc. Lẽ nào, là vì anh?

Anh định lên tiếng hỏi thì lại thấy hai người tạm biệt nhau, người phụ nữ kia đi vào trong trường. Hạnh Nguyên thì vẫn đứng đó, trầm ngâm một hồi. Anh thấy vậy liền bước đến cạnh cô, trầm giọng nói:

“Chuyện gì vậy? Đây là trường cấp ba của cô à?”

“Là trường của… À, đúng vậy.” Hạnh Nguyên suýt nữa đã nói rằng đây là trường học của chúng ta. Nơi anh và cô lần đầu tiên thực sự gặp gỡ, nơi bắt nguồn cho những khổ đau sau này. Nếu có cơ hội quay ngược thời gian, có lẽ, cô sẽ không chọn nơi này. Cô ước rằng anh và cô sẽ gặp nhau sớm hơn, và như thế cô sẽ yêu anh được nhiều hơn.

“Người phụ nữ lúc nãy…?”

“Cô giáo cũ của tôi.” Hạnh Nguyên trả lời cho có, xong cô quay người bước đi, để mặc Minh Hải đứng đó. Cô biết là về lại thành phố C thế nào tâm trạng cô cũng không tốt. Đã vậy hôm nay anh còn dẫn cô đến Long kí ăn sáng, là anh vô tình hay cố ý muốn cô không vui. Cô cứ thế đi, chẳng buồn quan tâm đến sếp của mình vẫn đang ở phía sau. Đột nhiên anh đi nhanh hơn và đứng chặn trước mặt, khi đó cô mới để tâm đến anh.

“Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi nhưng cô không đáp, vội vàng đưa ánh mắt ra chỗ khác khi nhận ra cái nhìn sắc lạnh của anh. Anh nắm lấy cổ tay cô, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, từ từ buông tay cô ra. Cô vẫn không dám nhìn anh, bàn tay hơi run lên khi anh nắm lấy tay mình, nhịp tim cũng đập dồn dập hơn. “Định bắt tôi nhịn đói sao, lát nữa tôi còn có cuộc họp.”

“… Giám đốc đi theo tôi.”

Hạnh Nguyên dẫn Minh Hải đến một quán ăn cách trường Trung học H mấy con phố, ở đây cũng nổi tiếng không kém Long kí là mấy. Quán được bày trí theo phong cách đơn giản, nhìn thoáng qua chỉ là quán ăn bình dân không hơn không kém. Ấy vậy nhưng khách cứ nườm nượp ra vào, thậm chí có những lúc phải xếp hàng rất lâu mới đến lượt mình vào ăn.

Hai người may mắn nên vừa đến đã có bàn trống, là một chỗ ở trong góc. Hơi chật nhưng vẫn có thể ăn uống một cách thoải mái. Hạnh Nguyên gọi cho mình sữa đậu nành trà xanh và bánh trà xanh, điều này khiến Minh Hải nhìn cô đầy kì lạ, cô là tín đồ của trà xanh chắc? Phân vân một hồi rồi anh cũng gọi như cô nhưng thêm bánh đậu đỏ. Lần này thì đến cô khó hiểu nhìn anh, cớ gì mà lại gọi đồ giống cô vậy chứ?

Cho đến lúc đồ ăn được mang ra hai người không nói thêm với nhau câu nào nữa. Ăn thì mạnh ai nấy ăn, cũng chả khen ngon hay bàn luận gì cả. Ăn xong cô đi ra trước còn anh trả tiền. Lúc anh bước ra thì taxi vừa đến nơi, hai người lên xe về khách sạn mà thêm một câu nói cũng không hề có.

Tình trạng chiến tranh lạnh này còn kéo dài cho đến lúc cả hai trở về thành phố B. Hạnh Nguyên lại lao vào với công việc thiết kế nên cô chẳng có thời gian mà bận tâm đến Minh Hải. Còn anh, dù bận rộn thật nhưng vẫn luôn chú ý đến cô. Sự quan tâm ấy chỉ là không nói ra thành lời và cũng chẳng được biểu hiện gì cả. Anh lặng lẽ quan sát cô từ xa, trong đầu vẫn luôn tồn tại câu