
là cho anh xem. Nhưng bây giờ điều ấy thật sự chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tất cả có lẽ nên bị vứt bỏ thôi, xóa hết đi, kí ức về anh sẽ chỉ được chôn sâu trong trái tim cô, không có quyền trỗi dậy nữa.
Sau khi sắp xếp lại chút đồ, Hạnh Nguyên liền tắt đèn và rời khỏi công ty. Đêm đã khuya, đường phố trở nên vắng vẻ hơn. Những cơn gió lành lạnh thổi tới khiến cô bất giác rùng mình, nắm chặt túi xách trong tay. Càng đi lại càng cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo, nước mắt không kìm lại được bỗng rơi xuống thật nhiều. Cô hít một hơi thật sâu, lấy tay lau đi những giọt nước lấp lánh, trên môi nở một nụ cười chua xót.
Cô thực sự nhớ anh, nhớ rất nhiều, nỗi nhớ da diết in sâu trong trái tim. Không lúc nào cô có thể quên nụ cười của anh, ánh mắt ấm áp nhìn cô trìu mến. Sự quan tâm dịu dàng mà chan chứa tình cảm ấy, làm sao để một lần nữa được hưởng thụ nó? Ngày ấy anh ra đi không lời từ biệt, không để lại bất kì thông tin nào cho cô. Nhưng cô vẫn tin tưởng vào anh, tin vào cái kết đẹp cho câu chuyện của cả hai nên vẫn âm thầm chờ đợi.
Bao năm qua, khó khăn dường như lúc nào cũng bủa vây lấy cô nhưng cô vẫn đứng vững. Là vì cái gì chứ, tất cả cũng chỉ vì anh. Cô không hy vọng có ngày anh nhìn thấy một cô tiều tụy, không sức sống, tệ hơn là có thể không bao giờ được nhìn thấy, được gọi tên cô nữa. Vì chút hy vọng mong manh, cô ráng sống, ráng vượt qua sóng gió cuộc đời. Chỉ có mong ước nhỏ nhoi là được gặp lại anh, để anh nhìn thấy cô vẫn sống tốt, vui tươi, khỏe mạnh.
Ấy thế mà sự cố gắng đó chỉ được đền đáp bằng sự lạnh lùng, xa cách. Cô đã được gặp anh rồi nhưng điều đó chỉ càng khiến cho cô thêm đau đớn. Những cố gắng ngần ấy năm trời rốt cục chỉ có thể đổi lại cái nhìn xa lạ từ anh. Cô thực sự không chịu được mỗi khi anh nhìn mình bằng ánh mắt đó, mỗi khi nghe giọng nói lạnh như băng của anh tim cô thắt lại. Tâm hồn mỏng manh yếu đuối vốn đã không thể chịu đựng thêm nữa nhưng mọi chuyện cứ dần thấm dần thấm vào người cô, dần khiến cô gục ngã.
Yêu thương này dường như là quá mong manh. Khi cô chưa sẵn sàng thì nó vội xuất hiện, đến khi hiểu được nó rồi, muốn nắm lấy thì nó lại trở nên lơ lửng, rồi biến mất ngay trước tầm tay…
***
Sau ngày trở thành người trợ giúp cho Helena của tổ 1, công việc của Hạnh Nguyên dường như tắng gấp đôi. Sáng vừa đến văn phòng đã phải lên thiết kế phác họa cho Helena, chiều thì giải quyết việc giám đốc giao cho tổ cô. Đôi khi chiều chưa xong được việc tối còn phải ở lại tăng ca. Cả tổ trừ cô ra không ai phải làm việc vất vả như vậy, họ có thể than trách nhưng cứ nhìn cô là lại thấy xót thương nhiều hơn.
Chỉ có một tuần thôi mà nom cô gầy đi vài cân, Bạch Tố Như nhìn mà không chịu được, phải gọi cô vào văn phòng giáo huấn một hồi. Thậm chí còn gọi điện cho Helena, yêu cầu cô ta không nên lạm dụng cô quá. Trước sự quan tâm của mọi người, cô thấy rất cảm động nhưng cũng không nói nhiều, vẫn thể hiện ra là mình không sao. Bạch Tố Như đến bó tay với cô, nói xong thấy không có hiệu quả đành để cô ra về.
Trở lại bàn làm việc, cô lại chú tâm vào đống tài liệu. Tiếng gõ máy vang lên liên hồi, cả phòng thiết kế tràn ngập âm thanh “lách cách”. Ai cũng chăm chú làm việc nên không hề để ý đến sự xuất hiện của một vị khách không mời, mãi cho đến khi giọng the thé của Tiểu Tề mang lên, tất cả mới giật mình hoảng hốt.
“Giám đốc.”
“Giám đốc, anh mới đến.” Không biết ai thông báo hay do giọng của Tiểu Tề đặc biệt quá, ngồi trong phòng cũng nghe thấy mà Bạch Tố Như hớt hải chạy ra, hơi cúi người chào vị giám đốc của mình. Hạnh Nguyên cũng rời sự chú ý về phía đó ngay từ lúc Tiểu Tề mới lên tiếng, ánh mắt lơ lửng giữa không trung, vừa muốn nhìn rõ lại vừa muốn che giấu cảm xúc của mình.
“Làm ảnh hưởng đến công việc của mọi người rồi.” Minh Hải gật đầu nói, khóe môi khẽ cười. Anh tiện tay cầm đống tài liệu lên xem, đưa mắt đảo qua một lượt khắp gian phòng lớn. Khi ánh mắt anh lướt qua chỗ Hạnh Nguyên, con tim cô như ngừng đập, cảm giác bị người ta nhìn thấu suy nghĩ của chính mình. Móng tay cô cấu vào lòng bàn tay đến nỗi hằn lên vệt tím đen, chỉ khi ánh mắt ấy rời đi cô mới trở lại trạng thái bình thường.
Bạch Tố Như mời Minh Hải vào văn phòng nói chuyện, mọi người ở bên ngoài dù rất muốn bàn tán nhưng lại sợ gây chuyện không hay nên đành lẳng lặng ai tiếp tục công việc của người nấy. Hạnh Nguyên ngồi lại xuống chỗ của mình nhưng tâm trí không còn thuộc về đống giấy tờ nữa. Cứ chốc chốc cô lại nhìn về phía văn phòng của Bạch Tố Như, lòng bỗng nóng như lửa đốt. Chỗ cô ngồi tuy trực diện với văn phòng như do anh ngồi quay lưng lại, cô chẳng thể quan sát được điều gì, chỉ thấy anh gật đầu khá nhiều, có vẻ như rất hài lòng.
Mười phút sau cánh cửa bật mở, Minh Hải cùng Bạch Tố Như bước ra, trên môi vẫn là nụ cười đẹp mê hồn. Anh không nói gì nhiều, chỉ hỏi han qua về công việc, bất chợt lại đưa ánh mắt về phía Hạnh Nguyên. Cô đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính nhưng vẫn có thể cảm nhận được một luồng ánh sáng đang chiếu về phía mình, từ từ ngẩng lên. Tròng mắt màu cà phê lúc ẩn lúc hiện, ngày một