80s toys - Atari. I still have
Tình yêu của em mãi dành cho anh

Tình yêu của em mãi dành cho anh

Tác giả: Ann

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322900

Bình chọn: 7.00/10/290 lượt.

chứng minh cho anh thấy rằng, không có anh cô vẫn có thể sống tốt.

Con số trên bảng điện tử chuyển sang số một, cô giữ chặt túi xách, ngẩng mặt lên định bước ra. Nào ngờ một giọng nữ vang lên, ngăn cản ý định ấy. Cô quay sang bên, bây giờ mới kịp nhìn rõ, cô ấy đúng như Tiểu My miêu tả, thật đẹp.

“Cô là Anita Lý Hạnh Nguyên đúng không?” Cô gái mỉm cười nói, vẻ mặt tỏ ra vô cùng hớn hở. Hạnh Nguyên hơi ngạc nhiên, thoáng chốc không tìm ra được câu trả lời. Cô gái thấy cô không nói gì liền quay ra Minh Hải đứng gần đó, ánh mắt như muốn khẳng định. Anh không nói gì, chỉ gật đầu. “Tôi rất thích những trang phục do cô thiết kế.”

“À, vâng, cám ơn cô.” Đến lúc này Hạnh Nguyên mới bừng tỉnh, vội đáp lại. Thang máy dừng, cô không dám đi nhanh, đành tiếp tục cuộc đối thoại không mong muốn này.

“Tôi tên Kiều Gia Nhi, cứ gọi tôi là Shirley. Tôi thường xuyên xem các chương trình nói về cô, cô thực sự rất tài năng.” Kiều Gia Nhi nắm tay cô, nói những lời ngưỡng mô. Cô vẫn im lặng, cười lấy lệ. “Thật may mắn khi về nước mà có thể gặp được cô, hãy thiết kế trang phục cho tôi có được không?”

“Việc này…” Trước lời đề nghị có phần đột ngột của Kiều Gia Nhi, Hạnh Nguyên không biết phải nói sao. Cô hơi quay ra phía sau nhìn về phía Minh Hải, đợi anh lên tiếng nhưng anh vẫn như lúc nãy, không nói tiếng nào. Cô thất vọng, trong lồng ngực lại nhói lên từng cơn đau. “Thật ra việc này tôi không thể quyết định được. ”

“Tôi biết phong thái xưa nay của cô nhưng mà nể mặt tôi đi, tôi thực sự rất muốn mặc trang phục do cô thiết kế. Thời gian không phải là vấn đề, bao lâu tôi cũng chờ.” Sự năn nỉ quá mức của Kiều Gia Nhi làm Hạnh Nguyên khó xử, cô lại quay ra sau nhìn Minh Hải. Anh đột nhiên cũng nhìn cô, ánh mắt u uất trầm mặc khiến cô tê dại. Cô vội vàng quay đi nhưng trong lòng bỗng thấy khó hiểu, sao anh lại nhìn cô bằng ánh mắt ấy?

“Hải, anh đồng ý đi. Chắc là Anita lo anh không cho phép cô ấy.”

“Tôi…”

“Cô xem xét xem sao, nếu được thì hãy thiết kế cho Gia Nhi.” Chờ đợi mãi rồi anh cũng lên tiếng, nhưng chỉ là câu nói lạnh lùng nghiêm túc. Cô gượng cười, đôi mắt dần trở nên long lanh.

“Tôi không dám hứa chắc, nhưng tôi sẽ thử nếu có thời gian.” Kiều Gia Nhi tỏ ra rất vui mừng khi nghe Hạnh Nguyên nói thế, tít mắt khoác tay Minh hải, chả buồn quan tâm đến những người xung quanh. Hạnh Nguyên đi bên cạnh, uất nghẹn đến tận tim, chỉ muốn nhanh chóng mà rời khỏi đây.

“Anita, cô có rảnh không, hay chúng ta đi uống nước đi. Tiện thể bàn thêm về việc thiết kế.”

“Xin lỗi, tôi có hẹn rồi.”

“À, không sao, để khi khác vậy.”

Kiều Gia Nhi có chút ngại khi lời mời của mình bị từ chối, không nói với Hạnh Nguyên nữa mà quay sang Minh Hải, thì thầm vào tai anh. Cô không nhìn hai người họ, đúng hơn là không dám nhìn nhưng trong tim, cảm giác máu đang chảy ra rất nhiều. Hành động thân mật kia như nhát dao đâm thẳng vào con tim cô, chạm đến nơi sâu nhất, khiến máu cứ theo chiều mà chảy ra lênh láng. Cô không thể ngăn lại được, chỉ có thể để mặc cho nó chảy cho đến khi không còn một giọt nào.

Vầng trời dần chuyển ráng đỏ, những tia nắng cuối cùng cũng theo chân mặt trời mà rời đi. Không gian có chút u uất, lặng lẽ. Cô đứng ở một góc, ngay bên cạnh là chàng trai cô rất yêu cùng vị hôn thê. Có nỗi đau nào hơn thế, nhìn thấy người mình yêu vui vẻ bên người khác mà chỉ có thể đứng câm lặng. Không thể nhìn, không thể gọi, lại càng không thể giành giật. Đó đúng là số phận dành cho cô, không thể nào thay đổi được. Cuộc đời này, cô sẽ chỉ có bất hạnh mà không thể nào tìm được hạnh phúc.

“Hạnh Nguyên!”

Giọng nói quen thuộc của Tâm Chinh từ bên lề đường vang tới, cô như thoát khỏi ác mộng, vội đưa mắt tìm cô ấy. Rất nhanh chóng, Tâm Chinh xuất hiện trước mắt cô, tươi cười hớn hở. Cô cũng cười, nhưng lại không thể nào che giấu vẻ đau khổ. Tâm Chinh nhíu mày, ánh mắt dần chuyển từ cô bạn thân sang hai người đứng bên cạnh.

Hạnh Nguyên mau chóng nhận ra là Minh Hải đang đứng cạnh cô, trong phút chốc không biết làm gì ngoài việc kéo Tâm Chinh rời khỏi đó. Trong khi cô bạn vẫn chưa hiểu mô tê gì đã bị cô kéo đi xềnh xệch, lên đến xe rồi vẫn ngơ ngơ ngác ngác. Tâm Chinh định lên tiếng đã bị cô chặn lại, giọng nói vô cùng kiên định:

“Lái xe đi, tớ sẽ giải thích sau.”

TBC

CHƯƠNG 6

Chương 6

Anh có hay chăng?

Nhưng anh lại luôn im lặng, tỏ ra là họ không quen biết, vậy thì sao cô có thể mở lời? Đành chấp nhận lặng im, nhìn anh từ xa, cay đắng nuốt nỗi đau vào trong tim.

Quán café Sun dù là ban ngày hay buổi tối đều rất đông khách. Với một không gian lãng mạn và đẹp đẽ, nơi này thu hút rất nhiều các bạn trẻ, đặc biệt là các đôi tình nhân. Tâm Chinh đã phải bỏ ra không ít công sức để tạo nên Sun, bây giờ kinh doanh phát đạt như vậy, cô không những hài lòng mà còn có ý định mở thêm nhiều chi nhánh khác nữa.

Tâm Chinh ban đầu dự định hẹn Hạnh Nguyên đi ăn rồi đi xem triển lãm, đi ngắm trăng nữa rồi mới về nhà. Nhưng câu chuyện ngoài ý muốn lúc nãy đã khiến cô thay đổi, lái xe một mạch về Sun. Quán vẫn đông khách như thường lệ, hai người đi qua đá