
m đông để lên văn phòng của Tâm Chinh. Hạnh Nguyên từ nãy giờ vẫn giữ thái độ im lặng, phần vì cô chưa biết bắt đầu giải thích như thế nào, phần vì cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Tâm Chinh là bạn thân gần hai mươi năm của Hạnh Nguyên, làm sao không thể hiểu cô. Cô biết rất rõ về mối quan hệ giữa bạn mình và người tên Thẩm Minh Hải kia, chính vì vậy khi nhìn thấy anh ta xuất hiện ở tập đoàn S thì sự ngạc nhiên là không thể tránh khỏi. Đã vậy thái độ của Hạnh Nguyên cũng rất ngập ngừng làm cô không thể không hoài nghi. Dường như thời gian vừa qua cô đi công tác đã xảy ra rất nhiều chuyện.
“Hạnh Nguyên, rốt cục thì mọi chuyện là như thế nào, cậu mau nói đi.” Tâm Chinh nhìn về phía cô, ánh mắt chờ đợi nhưng giọng nói lại đầy uy hiếp. Cô vẫn giữ thái độ như trước, yên lặng cúi nhìn cốc café đặt trước mặt. Trong lòng bỗng dấy lên cảm giác đau đớn, hệt như bảy năm về trước.
Là sự mất mát không thể lấy lại, là sự cô đơn và bơ vơ.
Bên ngoài kia là một không gian ồn ào, phản ánh thực tại của cuộc sống, nhộn nhịp, phồn hoa nhưng trong căn phòng này, lại là sự tĩnh lặng đến kì lạ. Đó giống như một khoảng trống trong tâm hồn cô, mong manh và dễ vỡ.
Tâm Chinh nhìn bạn, biết là thái độ mình hơi quá nhưng thật ra cô cũng chỉ quan tâm đến cô ấy thôi. Bước đến gần, Tâm Chinh ôm Hạnh Nguyên vào lòng, nhẹ nhàng xoa dịu vết thương ngày một dày đặc trên người cô. Cô bất giác rùng mình, rồi từng dòng nóng hổi thay nhau rơi xuống, ướt hết một bên vai Tâm Chinh. Dường như lúc này sự an ủi ấy chính là niềm tin, điểm tựa để cô có thể mạnh mẽ mà đương đầu với số phận nghiệt ngã kia.
“…Anh ấy, là sếp của tớ.” Một lúc sau khi dòng cảm xúc qua đi, Hạnh Nguyên lùi khỏi người Tâm Chinh, lau nước mắt rồi nhẹ nhàng cất tiếng. “Cũng được hai tuần rồi, mới ở Mĩ về nhận chức.”
“Vậy… hai người, Minh Hải, sao lúc đó, cô gái đứng cạnh anh ấy là ai?”
“Vị hôn thê.” Cô đáp lại ngắn gọn, khóe môi hơi cười. “Nhìn thấy anh ấy hạnh phúc là tớ cảm thấy đủ rồi.”
Tâm Chinh nhìn cô mà không biết làm gì, chỉ cố nén hơi thở dài. Chờ đợi suốt mười năm để đến ngày này, vậy mà bây giờ lại nói như vậy là đủ rồi. Có lẽ bình thường cô sẽ tức tối mà mắng Hạnh Nguyên nhưng không hiểu sao lần này lại chỉ có thể ngồi im. Không phải là cô không nỡ, mà là cô thấy lo cho cô ấy nhiều hơn. Miệng nói không sao nhưng trong lòng chắc chắn rất đau. Cô ấy đã phải kiềm chế rất nhiều mới có thể không biểu lộ cảm xúc gì khi đứng cạnh hai người ấy, chỉ sợ lời cô nói ra không khiến cô ấy giận mà là đau đến tận xương tủy.
“Nhưng mà, hai người đã nói rõ với nhau rồi chứ?”
Hạnh Nguyên không trả lời câu hỏi của bạn, lặng lẽ bước đến bên cửa sổ. Bầu trời đã dần chuyển sang màu đen, bên ngoài kia đã lấp lánh ánh đèn neon. Hôm nay dường như trời sẽ không có sao, chỉ là một màu đen âm u kì bí. Như mảng tối trong người cô, ngày qua ngày, không biết đến khi nào sẽ tìm được ánh sáng dẫn lối cho mình.
“…Tớ không biết, hình như anh ấy đã quên tớ rồi.”
“Quên, ý cậu là sao?” Tâm Chinh khó hiểu, đôi mày nhíu lại, chẳng lẽ Thẩm Minh Hải cô từng quen biết lại vô tình đến thế?
“Anh ấy chưa từng một lần nói chuyện với tớ ngoài công việc, giọng điệu cũng như cách cư xử rất xa lạ, chỉ đơn thuần là giữa ông chủ với nhân viên.” Cô cười buồn, lại đi về chỗ, uống một ngụm dài café. Vị đắng ngắt rồi chua chua đọng lại thật lâu trên đầu lưỡi, tê dại. “Có lẽ anh ấy là một diễn viên thật xuất sắc, tớ rất khâm phục. Dù không muốn nhưng tớ phải chấp nhận thôi, chẳng có sự lựa chọn nào cả.”
“Sao Minh Hải lại trở thành người như thế được chứ? Mà cho dù anh ấy có tỏ ra không quen thì cậu cũng phải hỏi thẳng, sao lại chịu im lặng? Tớ thật không hiểu nổi cậu nữa, mặc kệ để anh ấy hạnh phúc còn cậu thì một mình gặm nhấm nỗi đau, cậu cao thượng đến thế à?”
Hai chữ “cao thượng” vừa lướt qua tai, cô chợt cảm thấy xót xa. Những lời Tâm Chinh nói đâu có sai, chỉ là cô không dám đối diện với sự thật. Cô đâu có cao thượng được đến mức ấy nhưng bản thân cô lại lo sợ, đã mười năm trôi qua, hai người chia cắt hai phương trời, có quên nhau cũng không lạ lùng. Anh ngày xưa lại chưa từng hứa hẹn điều gì, có chăng chỉ là cô tin tưởng nên vẫn chờ đợi. Vì những điều đó, cô sao dám nói với anh, chỉ chờ anh lên tiếng trước. Nhưng anh lại luôn im lặng, tỏ ra là họ không quen biết, vậy thì sao cô có thể mở lời? Đành chấp nhận lặng im, nhìn anh từ xa, cay đắng nuốt nỗi đau vào trong tim.
Ngày xưa cô với anh chẳng là gì. Và cho đến bây giờ, sự thật ấy vẫn không thay đổi.
Cô không có quyền chất vấn anh, đơn giản vì cả hai chỉ là người xa lạ…
***
Hai ngày sau, Hạnh Nguyên đem nộp bản phác thảo cho Helena. Lần này thì cô ta không hoạch họe được gì nữa, nhìn một hồi lâu rồi bước đi. Trên mặt dù vẫn còn nét khinh miệt nhưng lại không có lí do gì để bắt bẻ cô. Cô mỉm cười thoải mái, công sức bỏ ra cũng không phải lãng phí. Hai đêm thức trắng rốt cục cũng đổi lại được sự tự do, tạm thời cô sẽ không cần giúp Helena nữa mà có thể quay về tổ 3 tiếp tục làm việc. Dù công việc của tổ cô chẳng nhẹ nhàng gì nhưng cô vẫn cảm thấy vui hơn là