Old school Easter eggs.
Tình yêu của em mãi dành cho anh

Tình yêu của em mãi dành cho anh

Tác giả: Ann

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322933

Bình chọn: 9.5.00/10/293 lượt.

lại biết rõ khẩu vị của anh? Lần này cô toi thật rồi, chắc chắn với bản tính của mình, anh sẽ truy hỏi cô đến cùng.

Ấy vậy nhưng cho đến lúc thức ăn được bày kín bàn anh vẫn không một lần đả động đến chuyện ấy. Chỉ ăn uống một cách chăm chú, điều này khiến cô không khỏi băn khoăn. Dù bữa ăn trước mặt có ngon thật và cái bụng của cô cũng đang đói cồn cào thì vẫn không thấy ngon miệng. Thật sự cô đã phạm phải sai lầm lớn rồi, không thể ngờ được. Rốt cục trước mặt anh cô vẫn không thể khống chế được cảm xúc.

Cho đến lúc chở Hạnh Nguyên về nhà Minh Hải vẫn im lặng, khiến cho cô cảm thấy đáng sợ vô cùng. Cô chẳng làm gì đắc tội với anh, chỉ một câu nói vô tình thôi nhưng sao nó lại để lại hậu quả lớn đến thế? Giờ cô giải thích cũng chẳng xong, biết lấy lí do vì sao là cô lại biết anh không ăn cay được? Còn không nói gì thì, không thể nào đoán biết được anh nữa.

Lúc xe của Minh Hải dừng lại trước cửa chung cư, cô dù lo lắng nhưng cũng đành mà bước xuống, thôi thì anh đã không nói gì thì cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi, tất cả vẫn bình thường. Nào ngờ khi cô quay sang liền thấy anh đang nhìn mặt chằm chằm, khuôn mặt không đầy sát khí mà thật sự, có chút gì đó hứng thú. Cái kiểu biểu lộ này là như thế nào đây, sao tâm tư anh thay đổi nhanh chóng thế, cô chẳng tài nào theo kịp.

“Tôi… tôi về đây, cảm ơn giám đốc vì bữa ăn và đã cho tôi đi nhờ.” Nói xong, vừa chạm vào nắm cửa thì giọng của anh vang lên, cô giật mình thon thót không dám quay lại. Im lặng cả buổi rốt cục cũng nói đến vấn đề chính rồi.

“Sao biết tôi không ăn được cay?”

Hạnh Nguyên nhắm mắt, len lén thở dài, biết nói ra sao đây? Chẳng lẽ lại nói là tại ngày xưa khi hai người đi ăn, cô có gọi canh cá cay và anh dù không ăn được nhưng không hề nói với cô một tiếng, cứ thế mà chịu đựng. Đến khi ăn xong người đầy mẩn đỏ mới thú nhận tất cả.

“À, thật ra là, tôi… tôi nghe mọi người nói thế.”

“Mọi người?” Minh Hải nghi hoặc nhìn cô gái đang ngồi ở ghế bên, ánh mắt lấp lánh như những vì sao trên bầu trời kia. Môi anh khẽ nở một nụ cười, quyến rũ đến chết người.

“Đúng vậy, là mọi người nói.” Hạnh Nguyên vội gật đầu rồi nhanh chóng mở cửa xe, chuồn thẳng trước khi bị Minh Hải hỏi thêm một câu nào nữa. Cô bước đi mà chẳng hề ngoảnh lại, chính vì thế nên không tài nào biết được là xe anh vẫn đỗ dưới chung cư nhà cô rất lâu. Tận đến khi căn phòng ở tầng chín sáng đèn, mới lững thững cho xe rời đi.

***

Ngày hôm sau Hạnh Nguyên đi làm mà tâm trạng vẫn chưa thể nào bình ổn được. Kí ức của buổi tối hôm qua với Minh Hải cứ khiến cô lơ lửng như đi trên mây. Dù chẳng là gì quá đáng, chỉ là ông chủ với nhân viên đi ăn một bữa cơm nhưng với cô, điều đó cũng là tuyệt lắm rồi. Mặc dù thần trí chưa bình ổn lại được nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến năng suất làm việc của cô, trái lại còn khiến cho cô hào hứng hơn. Bộ sưu tập ban đầu dự tính có mười mẫu, nay tăng lên mười lăm, không những thế, một nửa trong số đó đã được thiết kế xong. Bạch Tố Như sau khi xem qua cảm thấy rất hài lòng, nhìn cô cười tươi nhưng cũng có chút hoài nghi, đơn giản là vì cô thay đổi quá nhanh.

Giờ cơm trưa Tâm Chinh có gọi điện đến tìm, cô không quên kể cho cô ấy nghe. Tâm Chinh không nói gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng khuyên cô nên đối diện với sự thật. Nếu cảm thấy làm ở tập đoàn S không ổn thì có thể xin nghỉ. Cô hiểu tâm ý của cô ấy, cũng từng có lúc nghĩ đến việc nghỉ làm nhưng nơi này đã gắn với bao kỉ niệm, sự trưởng thành và thành công của cô, không thể nói đi là đi. Dù chuyện với anh quả thật sẽ khiến cô bị ảnh hưởng nhưng có lẽ cô vẫn đối phó được, không hoàn toàn tệ như những gì cô đã nghĩ.

Hết giờ làm, Hạnh Nguyên thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi công ty. Hôm nay là ngày cuối tuần, với cả công việc cũng hòm hòm nên cô không muốn đối xử tệ bạc với bản thân nữa. Về nhà nghỉ ngơi, ăn uống một bữa no nê rồi ngủ một giấc thật say, mọi mệt mỏi sẽ tan biến hết.

Cô vừa đi vừa trò truyện vui vẻ với Tiểu Thu, nào ngờ khi xuống đến đại sảnh, niềm vui ngắn ngủi đã bay vụt đi. Sở dĩ nói thế là bởi trước cửa tập đoàn S, chiếc Mercedes s550 màu bạc đã đỗ sẵn, chủ nhân của nó cũng xuất hiện ngay bên cạnh. Cả cái phòng thiết kế cộng với một số người thân quen sao lại không biết đó là ai và mục đích người ấy đến đây. Chỉ có Hạnh Nguyên là khổ sở, khóc không được mà cười cũng chả xong.

Cô tạm biệt Tiểu Thu rồi rảo bước về phía trước, cố không bộc lộ cảm xúc quá rõ.

“Anita, em tan làm rồi à? Anh đợi em lâu rồi, hôm nay cuối tuần, có thể mời em đi ăn được chứ?”

“Eric, thật ra em…”

“Không được từ chối anh, em không biết là vừa đi công tác về anh đã đến tìm em sao, em…”

“Thôi được rồi, chúng ta đi.” Chẳng để Eric nói hết câu, cô vội vàng ngăn cản anh. Thật sự nếu càng đứng ở đây lâu càng gây sự chú ý, chi bằng đi cùng với anh cho xong.

Eric đưa Hạnh Nguyên đến một nhà hàng Ý, trên đường đi luôn mồm nói trong khi cô chả tỏ ra là vui vẻ chút nào, thậm chí còn len lén thở dài khi anh không để ý. Vì bữa tối diễn ra giữa một người vô cùng hào hứng và một người hoàn toàn không hứng thú nên nó chẳng vui