
vào các mẫu thiết kế, mặc nhiên không để ý là có người đã ghé lại phòng thiết kế rất lâu rồi. Đứng nhìn cô chăm chú, thậm chí còn không chịu đựng được mà phải lại gần, cô vẫn không hay biết gì. Chỉ còn một cách duy nhất để cô chú ý đến là phải cất tiếng, người đó đành giả như tình cờ đi ngang qua. Cô lúc ấy mới giật mình ngẩng lên, ngạc nhiên đến nỗi không thốt nên lời. Cứ ngẩn ra nhìn chàng trai đối diện, vừa có chút lo sợ lại có chút vui mừng.
Hình như, đây là lần đầu tiên không phải giọng nói lạnh lùng, nghiêm túc. Anh nói với cô vẻ quan tâm và vô cùng dịu dàng.
“…Giám đốc.”
“Đang thiết kế cho đợt hàng tới ư?” Minh Hải đi vòng qua bàn, đến gần cô hơn. Cầm lên những mẫu thiết kế, chúng đều chưa hoàn chỉnh nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự nỗ lực và tâm huyết cô đặt vào đó. Nếu không coi trọng, chắc chắn không thể ngày nào cũng tăng ca, đến khuya khoắt mới rời khỏi công ty. “Nếu hoàn chỉnh chắc chắn sẽ rất đẹp.”
“Cám ơn giám đốc.”
“Tôi chỉ nói theo những gì mình nhìn thấy thôi, cô quả thực là thiết kế hàng đầu của công ty. Không thể tận dụng hết năng lực của cô quả là uổng phí.”
Hạnh Nguyên đứng ngơ ra nhìn theo bóng Minh Hải đang dần rời đi. Sao trong giây phút này cô lại cảm thấy anh thật gần chứ không xa cách như trước? Khi không nói những lời châm chọc, anh đúng là anh của ngày xưa.
“Muộn rồi, mai hãy làm tiếp.” Minh Hải dừng bước và quay lại nhìn Hạnh Nguyên, ngữ khí ôn hòa. “Tôi đưa cô về.”
TBC
CHƯƠNG 7
Chương 7
Thay đổi
Cô bước đi mà chẳng hề ngoảnh lại, chính vì thế nên không tài nào biết được là xe anh vẫn đỗ dưới chung cư nhà cô rất lâu. Tận đến khi căn phòng ở tầng chín sáng đèn, mới lững thững cho xe rời đi.
Ngồi trên xe của Minh Hải, Hạnh Nguyên vẫn chẳng thể nào tin được những gì đang diễn ra là sự thật. Anh không châm biếm, không đối xử khó chịu với cô, thậm chí còn chủ động nói đưa cô về nhà. Có phải là cô đang mơ, lát nữa tỉnh lại rồi mọi thứ sẽ tan biến như bong bóng xà phòng.
Trên đường phố nhộn nhịp người qua lại, sáng trưng bởi đèn neon. Cô quay ra nhìn dòng xe tấp nập, trong lòng bỗng rộn lên cảm giác khó tả. Là thứ cảm giác cô đã chờ đợi bao nhiêu năm, dù chỉ trong chốc lát thôi cũng khiến trái tim vốn đang chịu rất nhiều vết thương của cô đập một cách rộn ràng. Cô len lén quay sang nhìn anh, chân thực không thể nói hết.
Cơn gió nhè nhẹ theo ô cửa hé mở lùa vào trong xe, mang theo cảm giác mát mẻ nhưng lại có thêm chút gì đó bình yên. Cô cứ nhìn anh, mãi không thôi. Chỉ cho đến khi xe dừng lại chờ đèn đỏ, cô mới bắt buộc quay đi. Chính vì anh đã để ý thấy, nhìn lại cô bằng ánh mắt hút hồn của mình. Tròng mắt màu cà phê đẹp dịu ấy sẽ đánh gục cô chỉ trong năm giây ngắn ngủi, vì thế ngay từ giây thứ hai cô đã phải tránh đi nếu không muốn nhận phải sự tổn thương.
Anh mỉm cười thích thú, nụ cười đẹp mê hồn, thôi không nhìn cô nữa mà quay lại lái xe. Đột nhiên anh lên tiếng, thanh âm vui vẻ và hào hứng.
“Có muốn đi ăn khuya không?”
“Hả?”
Cô bất thình lình không kịp thích nghi, lại phải quay sang chỗ anh, miệng không khép lại được. Anh muốn cùng cô đi ăn ư, sao tự dưng ngày hôm nay mọi thứ lại đột nhiên trở nên ngọt ngào như thế, cô không hiểu gì cả? Vì không tin được nên cô cứ ngây ra hồi lâu, anh thấy cô mãi không đáp lại, đành nói thêm lần nữa.
“Hay là cô không muốn đi với tôi?”
“…Không, tôi không có ý đó.” Minh Hải nhìn vẻ mặt lúng túng của cô không nhịn được cười, càng làm cô ngại ngùng hơn. Không biết nói gì thì im lặng là tốt nhất, càng nói càng dễ để anh lấy cớ mà trêu trọc. Cô nghĩ thế nên lại ngồi yên, anh cũng mặc định đó là câu trả lời, thôi không cười cô nữa.
“Muốn ăn gì?”
“Tùy giám đốc.”
“Đột nhiên tôi muốn ăn lẩu, cô biết ở đâu ngon nhất không?”
Theo lời chỉ của Hạnh Nguyên, Minh Hải lái xe đến một con phố ở phía tây thành phố. Tuy giờ đã không còn sớm nhưng quán lẩu này vẫn rất đông khách, lời đồn quả không sai. Hai người ngồi vào chiếc bàn ngay gần cửa sổ, bầu không khí vẫn xa lạ như trước. Hạnh Nguyên chẳng dám tin vào mọi chuyện, lại nhớ đến lúc nãy cô cứ mở miệng là lại thành ra cái cớ để anh cười nên chẳng buồn nói lời nào nữa. Minh Hải nhìn vào thực đơn một hồi rồi lại nhìn cô, như muốn hỏi ý kiến. Cô thì vẫn giữ thái độ cũ, anh đành hỏi người phục vụ. Người ấy thao thao bất tuyệt một hồi, giới thiệu một loạt các món lẩu nổi tiếng của nhà hàng. Minh Hải nhíu mày, chọn đại một loại.
“Lẩu cá kèo đi.”
“Khoan đã, anh không ăn cay được mà!” Lời vừa rời khỏi miệng, Hạnh Nguyên giật mình ngơ ngẩn nhìn Minh Hải ngồi đối diện. Anh cũng không khác cô là bao, trong ánh mắt lộ rõ sự ngạc nhiên. Người phục vụ nhìn cả hai cười trộm, trông rất giống một đôi, có lẽ là đang giận nhau nên cô gái mới như vậy, ai dè chàng trai vừa gọi lẩu cá kèo thì cô gái đã thương xót không chịu được phải căn ngăn. “Ăn lẩu nấm được không?”
Người phục vụ thấy Minh Hải gật đầu liền nhanh chóng rời đi, trong khi đó Hạnh Nguyên vẫn cúi gằm mặt xuống, không biết chui xuống cái lỗ nào cho đỡ ngượng. Sao lúc đó cô có thể nói như thế chứ, đã bao giờ đi ăn với anh đâu mà