
ắt không bằng lòng.
“Cháu thật sự không hiểu, Minh Hải và Shirley không có tình cảm, cớ vì sao cô chú cứ nhất quyết muốn họ kết hôn? Như vậy chẳng phải là ép buộc sao?”
Kiều Vỹ Thăng chậm rãi đáp lại thắc mắc của Thẩm Minh Hy, giọng nói đầy tự tin.
“Chỉ cần con gái chúng tôi muốn là được rồi.”
Minh Hải ngay lập tức nhìn về phía Kiều Gia Nhi sau câu nói của Kiều Vỹ Thăng, khóe môi anh khẽ cười, nụ cười phảng phất sự lạnh lẽo. Kiều Gia Nhi giật mình, bàn tay chợt nắm chặt lại. Cô ta vốn dĩ không biết được suy nghĩ của Minh Hải, khi thấy anh cười không hiểu sao lại chột dạ. Bình thường, nếu không làm gì sai trái đâu cần phải lo lắng, chỉ có những người làm điều không tốt mới hay sợ sệt nếu mọi chuyện không nằm trong tầm kiểm soát của mình.
…
Ngày hôm sau, Kiều Gia Nhi đang cuộn tròn trong chăn thì nhận được điện thoại của Minh Hải. Cô ta vừa vui mừng vừa lo lắng, không biết vì sao anh lại hẹn gặp. Bước vào quán cafe, Kiều Gia Nhi trẻ trung nổi bật với quần cạp cao và áo crop-top, mái tóc nâu vàng thu hút bao ánh nhìn của cánh đàn ông. Cô ta ngồi xuống ghế, mỉm cười thật tươi để che giấu đi nỗi bất an trong lòng.
Minh Hải không buồn tháo bỏ mắt kính, khuấy cốc cafe cùng nụ cười nửa miệng trên môi. Điệu bộ ngang tàn bất cần của anh thực sự vô cùng quyến rũ, Kiều Gia Nhi bỗng thấy tim mình hẫng mất một nhịp. Cô ta nhìn anh chăm chú, đến mức nhân viên bán hàng đi đến gọi cô ta vẫn không hề hay biết.
“Tôi cũng không có thời gian nên sẽ nói nhanh thôi.” Lời nói của Minh Hải làm đứt đoạn cảm xúc của Kiều Gia Nhi, cô ta vội vàng nhìn đi chỗ khác, hít một hơi thật sâu rồi mới lại nhìn về phía anh.
“Hải?!”
“Tôi không yêu cô, kết hôn thì cô nghĩ sẽ hạnh phúc sao? Cô yêu tôi, tôi cám ơn vì tình cảm đó nhưng nếu như cô cho rằng yêu một người là phải chiếm đoạt được người đó thì đấy không phải là yêu, đó chỉ là sự ích kỷ.”
“Em không quan tâm, em chỉ cần anh ở bên cạnh em.”
Mặc cho Minh Hải có nói nhiều như vậy nhưng Kiều Gia Nhi vẫn cố chấp, cô ta thậm chí còn khẳng định sẽ làm tất cả để giành lấy anh. “Em sẽ không bỏ cuộc đâu, dù có phải làm như thế nào thì em cũng sẽ khiến anh thuộc về em, không ai có thể uy hiếp em được.”
Minh Hải hơi nhíu mày sau cặp kính râm nhưng rồi anh mau chóng đứng dậy, lắc đầu ngán ngẩm trước sự mù quáng của Kiều Gia Nhi.
“Cô đừng chấp mê bất ngộ nữa, cuối cùng người đau khổ chỉ có mình cô thôi.”
Cuộc gặp gỡ với Kiều Gia Nhi dường như chẳng có chút tác dụng nào, Kiều Vỹ Thăng vẫn ra sức dồn ép Thẩm Minh Hiên khiến cho cô cuống cuồng mà chạy đến nhà họ Thẩm cầu xin sự giúp đỡ. Bà Cố Di An lo lắng cho con gái nên tìm mọi cách khuyên chồng cùng con trai, đến bữa cơm tối bà vẫn cố gắng nói đi nói lại mong muốn của mình.
“Hải à, Gia Nhi cũng rất tốt, con kết hôn với con bé ấy lại còn cứu được chị con nữa, chẳng lẽ con muốn chị gái mình phải vào tù?”
“Kìa mẹ!”
Minh Hải nhìn một lượt bà Cố Di An, ông Thẩm rồi Thẩm Minh Hiên, cuối cùng anh chậm rãi trả lời.
“Con xin lỗi nhưng chuyện ai gây ra thì người đó nên chịu trách nhiệm, đừng bắt ai khác phải gánh cho mình.”
“Hải à?!”
“Thẩm Minh Hải, chú sao có thể ăn nói tuyệt tình như vậy?” Thẩm Minh Hiên tức giận trợn trừng mắt, hơi thở dồn dập vì cô không nghĩ em trai mình lại có thể nói ra được những lời đó.
“Công ty là của chị, thành hay bại chị nên tự mình gánh lấy, như vậy mới có thể trưởng thành và thành công. Còn nếu cứ mãi núp bóng gia đình, sẽ chẳng bao giờ chị hiểu được thế nào là khó khăn và phải đi lên từ hai bàn tay trắng đâu.”
“Chú, tôi thật không ngờ con người chú lại lạnh lùng vô tình đến vậy. Dù trước nay tôi và chú quan hệ không tốt nhưng nào đâu tôi có nhờ vả chú chuyện chú không thể làm được. Kết hôn với Kiều Gia Nhi chẳng phải là chú được nhiều hơn mất sao, nhà họ Kiều có mỗi một cô con gái, không lẽ tập đoàn S sau này sẽ về tay người khác?”
“Đối với em thì em chẳng được gì cả mà thậm chí còn mất đi cả cuộc đời mình, em không thể vì giúp chị mà đánh mất người quan trọng nhất đối với em. Xin lỗi.”
Thẩm Minh Hiên đối đáp một hồi với Minh Hải chỉ càng thêm tức tối, nhưng nếu không thể dựa vào anh, có lẽ cuộc đời cô từ nay sẽ vô cùng tăm tối.
“Tôi là chị gái chú, chú không thể thấy chết mà không cứu. Tình thân không phải dễ dàng mà có, chú không thể đặt nặng tình cảm cá nhân mình lên trước được?”
Mặc dù là càng nói càng đuối lý nhưng Thẩm Minh Hiên vẫn cố nói, vin vào tình cảm gia đình để khiến Minh Hải phải nghe theo. Nhưng dù cô có nói thế nào thì vẫn không lay chuyển được sự kiên định của anh.
“Tất cả im hết đi.”
“Bố!”
Từ đầu cho đến lúc này ông Thẩm mới lên tiếng, thể hiện rõ uy quyền của mình. Mọi người liền im lặng nghe ông nói, không ai dám có bất kì hành động nào nữa.
“Thưa ông chủ, Chủ tịch Kiều đã đến.”
Một lần nữa, sự xuất hiện của vợ chồng Kiều Vỹ Thăng cùng Kiều Gia Nhi lại đem đến cho người nhà họ Thẩm sự bất ngờ. Tất cả đều không nghĩ rằng chính ông Thẩm lại là người đã mời họ đến đây.
“Chấn Bình, chúng tôi đến rồi, có chuyện gì anh hãy nói đi.” Kiều Vỹ Thăng ngồi xuống sofa, cất tiếng đầy chờ đợi.