
gân thôi, không có gì nguy hiểm.
Nào, nói cho anh biết lý do tại sao em ra nỗng nỗi này trong khi vừa nói chuyện với anh cách đó mấy phút.
– Duy nghiêm mặt.– Em bị trượt chân ngã.
– cô nói dối.– Thật không?– Thật mà… À, sắp tới giờ rồi đó.
Anh mau đi đi.
Em tự về được mà.
– cô đổi chủ đề.
Nếu cứ nói mãi việc này thì kiểu nào anh cũng biết là cô đang nói dối.– Em nghĩ em về được với cái chân này sao? – anh gõ nhẹ vào trán cô một cái.– Em…– Được rồi, đừng lo, anh nhờ Băng tới đón em sau.
Giờ anh đi nhé.
– anh xoa đầu cô thật nhẹ nhàng.– Anh Băng…sao? – giọng cô thoáng có sự ngại ngùng, ấp úng nhưng vẫn kịp để Duy nhận ra.– Sao? Không thích Băng sao? – anh hỏi vặn lại.– Không…em… – cô tự dưng đỏ mặt một cách khó hiểu.– Được rồi, anh biết.
– anh mỉm cười diu dàng trước khi quay lưng đi ra khỏi phòng để cô lại một mình trong phòng với đống suy nghĩ hỗn độn.Càng ngày, cô càng trở nên ngớ ngẩn, đặc biệt là mỗi khi nhắc tới Băng.Một lúc sau khá lâu, Duy lại trở lại phòng.
Bộ đồ đơn giản lúc nãy đã thay bằng chiếc áo sơ mi kiểu, quân jeans xé rách, áo khoác da đầy cá tính, đôi giày đen hợp tông cùng chiếc cà vạt thắt lệch cố ý.Trông anh hoàn toàn khác, không còn có nét lãng tử như trước mà cực kì mạnh mẽ, đầy nam tính và cuốn hút.– Em ngắm anh xong chưa? – Duy tới gần, khẽ đẩy đầu cô một cái.– Đau, em xin lỗi… Tại anh nhìn đẹp trai quá mà… – cô trêu lại.– Lúc nào mà anh chẳng thế.
– Anh véo nhẹ chiếc mũi nhỏ nhắn của cô một cái.– Em biết mà.
Anh đi nhanh đi, kẻo trễ đấy.
– cô xua tay.– Ừ, anh đi đây.
Đây là quần áo thay tạm, nếu em muốn.Duy đưa Xuân một bộ pyjama xanh, theo quán tính, cô cũng đưa tay ra nhận.
Có chút cảm giác gì đó lạ lẫm, ngại ngùng khó tả.
Đây không phải lần đầu tiên có người con trai cho cô mượn đồ nhưng cô vẫn thấy có chút gì đó khác lạ.
Dạo này dường như đang có chút cảm xúc gì đó thay đổi trong cô mỗi khi đứng gần anh.
Không giống cảm xúc cô đối diện với những người khác.
Cô vẫn thường tự hỏi đó là gì, nhưng vẫn không thể hiểu cũng như chính cô có cảm giác áy này giằng xé gì đó kì lạ đối với Duy và cả… Băng… TÌNH YÊU QUÝ TỘC CHƯƠNG 81- 100 (23)– Em cảm ơn.
– cô đáp lại bằng nụ cười nhẹ.Duy gật đầu, trước khi quay người đi, anh lặng ngắm nhìn khuôn mặt non nớt yếu đuối trước mặt mình.
Người con gái khiến anh muốn dang rộng vòng tay để che chở bảo vệ.
Anh không rõ thứ cảm xúc hỗn độn này là gì? Yêu? Không anh không thể.
Anh hiểu rõ ai nên dành cho em ấy.
Còn anh chỉ cần là người ở bên cạnh có lẽ cũng đủ rồi.Không gian trầm lặng mang, chất chứa bao suy tư của con người.
Mỗi người một suy nghĩ nhưng lại đan xen vào nhau.
Giữa cả hai luôn thế.
Gần gũi, thân thiết.
Nhưng đó chỉ là sự đồng cảm.
Nó chính là sợi dây gắn kết hai người nhưng cũng chính nó lại là mang ngăn cho tình cảm nảy sinh.
Có lẽ vì quá hiểu nhau nên hai người biết điều gì là tốt nhất cho người đối diện?Xuân tiễn Duy ra khỏi nhà rồi lại đi cà nhắc vào trong phòng.
Lấy một vài thứ đồ gì đó trước khi đi trút bỏ lớp bụi bẩn trên người cả ngày hôm nay.Ngồi ngâm mình trong bồn nước nóng, tâm trạng cũng khá lên một chút.
Cô thầm trách bản thân, tại sao có thể sơ ý như thế này trong ngày quan trọng như thế này.
Vì thế cô bị Duy bắt phải ở nhà cho tới khi có người tới đón.
Dù có cố gắng thuyết phục anh như thế nào đi nữa, câu trả lời vẫn là không.
Cuối cùng cũng đành phải ở nhà một mình.Ngâm mình một lúc, cô quyết định đứng dậy.
Mặc vào mình bộ pyjama xanh rộng thùng thình, hương thơm thoảng thoảng từ bộ quần áo phảng phất khiến cô có chút bồi hồi.Ngó quanh căn phòng rộng lớn một chút, dù chân đau tới mấy cũng cố lượn vài vòng khám phá.
Có chút bất lịch sự nhưng cô không phá phách nhiều mà.
Đi loanh quanh một lúc rồi cũng mệt, cô dừng chân và ngủ thiếp trên chiếc ghế sofa êm ái ở phòng khách.…………Trong đêm tối, chiếc Lamborghini xanh dương nhẹ nhàng lướt nhanh trên con đường vắng vẻ.
Tiếng nhạc phát ra từ chiếc radio trên chiếc xe khiến người ngồi trên xe không chú ý tới chiếc ô tô đen đang theo sau lưng mình.Đột ngột anh bẻ tay lái, rẽ vào một con đường khác, dừng trước một cánh cửa.
Chậm rãi tắt nhạc, đưa xe tới chỗ gửi xe rồi bước xuống.Một lúc sau, có thêm ba người con trai khác cũng tiến về phía anh.
Cả nhóm đập tay lấy tình thần, chuẩn bị cho một việc trọng đại.Dường như nỗi lo lắng trong họ đang lần át cả bọn.
Không ai cười đùa như ngay, chỉ lẳng lặng trao nhau cái nhìn đầy ẩn ý.
Có vẻ như sự ra đi đột ngột của Thái Vinh đã đẩy nhóm tới tình trạng lao đao như thế này.Lặng lẽ bước cùng nhau vào cánh cửa tiến vào một phòng thu.
Cả nhóm bắt gặp một người đàn ông đang ngồi sẵn trong đó.
TÌNH YÊU QUÝ TỘC CHƯƠNG 81- 100 (24)– Chào ông, tôi là Duy, còn đây là nhóm của tôi, hôm nay tôi có hẹn với ông cho buổi thử giọng.
Rất vui được gặp ông.
– Duy tiến tới, vui vẻ đưa tay ra chào hỏi.Lần lượt ba người còn lại cũng bắt chước làm theo anh.Người đàn ông mập mạp cũng đáp lại bằng sự thờ ơ, không mấy quan tâm.– Các cậu đến rồi sao? Được rồi, vậy thì diễn luôn đi.
Để xem thực lực như thế nào.
– ông