
a ở bên cạnh vẫn còn có chú thích.
Bạch Hạo Nhiên vẻ mặt có chút cứng ngắc, thậm chí đầu óc cũng có chút chết lặng, anh sống 25 năm đây là lần đầu tiên cảm giác đầu óc mình không có ích , bởi vì anh không tìm ra bất kỳ câu nói ngắt lời cô.
Gần một phần tư giờ quá lâu, Du Huyên rốt cục viết xong tất cả số điện thoại, sau đó đem tờ giấy nhét vào trong tay của anh, “Được rồi, tất cả phương thức liên lạc với tôi đều ở phía trên, anh giữ cẩn thận nga!”
Cô cất sổ cùng bút vào, mặt đỏ hồng hướng anh phất phất tay, “Tạm biệt!”
“. . . . . .”
Bạch Hạo Nhiên trợn tròn mắt, trong lòng bàn tay trái tấm danh thiếp kia đã sớm có nhiều nếp nhăn nhưng trong lòng bàn tay phải tờ giấy kia anh làm thế nào cũng không nhẫn tâm vò.
Cô nói lâu như vậy, viết lâu như vậy, lời nói cử chỉ toát ra chờ đợi tha thiết , anh giống như không có cách nào tàn nhẫn như vậy nữa.
Đột nhiên, Bạch Hạo Nhiên phát hiện suy nghĩ mình có chút loạn, anh hít thở sâu, đem ý tưởng hỗn loạn bỏ qua, đem tờ giấy trong tay phải nhẹ nhàng gấp bỏ vào túi.
Mà danh thiếp trong tay trái anh lần nữa mở ra nhăn mặt phía trên hoa văn lung tung, giống như chỉ tay.
Khóe mắt của ai chạm được lông mày của ai, nụ cười của ai ngăn được dòng lệ của ai, trái tim của ai chuyển được luân hồi của ai? !
◎◎◎
Trong phòng trăng mật “Hoàng Gia Mân Côi” , Hạ Hải Dụ từ trong giấc mộng êm dịu tỉnh lại, trong phòng còn lưu lại hơi thở triền miên đi qua ,cô trừng mắt nhìn, còn có một chút ý thức, giống như ngủ trong thuyền trôi dạt.
“Ông xã. . . . . . Hiện tại mấy giờ. . . . . .” Cô mệt mỏi không còn một chút khí lực, ngay cả bò dậy nhìn đồng hồ cũng cảm thấy khó khăn.
“Trời sáng mau quá.” Đường Húc Nghiêu giọng khàn khàn vang bên tai cô.
“Cái gì? !” Hạ Hải Dụ phút chốc ngồi dậy, “Thủy Tinh tối hôm qua ngủ chỗ nào rồi? !”
Ông trời a, lúc này bọn họ giống như cha mẹ cũng không có trách nhiệm, đêm tân hôn mặc dù là rất cần thế giới hai người, nhưng cũng không thể đem con gái vứt bỏ nha!
“Bà xã, không cần lo lắng, anh đã sớm gọi điện thoại di động cho chị dâu giúp chiếu cố Thủy Tinh, con gái sẽ ngủ cùng Tuyết Nhi.”
“Àh!” Hạ Hải Dụ gật đầu một cái yên tâm nhưng cô cảm thấy hơn quýnh, như vậy không phải nói rõ ràng cho người ta biết bọn họ đang làm cái gì gì đó sao!
Cô cúi đầu thoáng nhìn, trên giường lớn xốc xếch không chịu nổi, cái mền nhăn ngổn ngang, gối thì bị vứt xuống đất, hết thảy đều đang nhắc nhở cô đêm qua điên cuồng.
Trời ạ, thật là quá đáng!
Cắn môi đỏ mọng sưng, gương mặt của cô đỏ bừng, còn có toàn thân cũng nóng lên.
Hai tay che mặt, chợt bị chiếc nhẫn ngón áp út hấp dẫn chú ý, “Đúng rồi ông xã em hỏi anh, trước kia không phải anh tặng em một chiếc nhẫn kim cương hình trái tim sao, tại sao kết hôn lại hình tròn ? !”
“Bởi vì hình tròn đại diện có đầu không có đuôi, đại diện luân hồi, giống như tình yêu.”
Chương 279: Hữu duyên thiên lý
Ngượng ngùng cùng ngọt ngào kích động trong lòng, có vẻ hết sức mâu thuẫn, Hạ Hải Dụ kìm lòng không được ôm anh, “Ông xã, cám ơn anh yêu em!”
“Thật vinh vạnh!” Tròng mắt đen chiếu lấp lánh, thâm tình cùng vui vẻ.
Cô ngẩng đầu lên, tình cảm nồng nàn nói với anh “Ông xã, em yêu anh!”
Đường Húc Nghiêu cười, cúi đầu lên trán cô, “Anh cũng yêu em, bà xã !”
Bọn họ cùng bật cười, nói chuyện như vậy thật có điểm buồn nôn, nhưng rất hạnh phúc! Hạnh phúc rùng mình!
Nhìn đồng hồ, vẫn còn rất sớm, nhưng “Vận động” cả đêm làm bọn họ có tinh thần thanh tỉnh, không ngủ được nữa.
Hạ Hải Dụ đẩy Đường Húc Nghiêu một cái, “Đã dậy được chưa? !”
“Cùng tắm? !” Anh hướng cô nháy mắt xấu xa.
“Đừng nghĩ!” Cô liếc mắt, anh không chỉ nghĩ tắm đơn thuần !
“Anh trước đi!” Đưa chân đá đá anh.
A, thiệt là, cô bị anh hành hạ thảm, ngay cả chân cũng đau nhức!
“Thật sự mệt mỏi như vậy sao? !” Anh cúi đầu tiếng cười truyền đến.
“Ừ.”
“Vậy anh giúp em xoa bóp nhé? !”
Trong thanh âm của anh đầy hưng phấn, làm cô lập tức dâng lên cảnh giác, “Không cần, em không mệt.”
“Sao lại không mệt? !” Anh liều lĩnh mạo hiểm vén chăn lên, kéo bắp chân của cô, đầu tiên là cầm chân trái của cô, “Anh xoa bóp giúp em, lòng bàn chân là nơi hội tụ trăm huyệt, bấm huyệt ở đây sẽ khôi phục mệt nhọc hiệu quả .”
Nghe anh nói bừa!
Cô bây giờ quần áo xốc xếch, lại bị anh kéo hai chân ra. . . . . .
“Trước hết để em mặc quần áo vào trước được không? !”
“Không cần phiền phức như vậy, anh thích bộ dáng như vậy, có thể vừa làm, vừa nhìn.”
Nhìn? ! Nhìn cái gì? !
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm nơi nào đó hết mức nóng bỏng của thân thể cô, cô muốn làm bộ không biết cũng không thể.
Hạ Hải Dụ nhấn huyệt thái dương, thật sự phiền não!
Cô giả bộ tức giận, chu miệng lên, không nói lời nào.
Đường Húc Nghiêu giơ tay đầu hàng, “Được, được rồi, đừng nóng giận, anh không đùa em nữa!”
Mặc dù anh nghĩ muốn đẩy ngã cô, sau đó đem cô từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài lần nữa hung hăng yêu một lần, nhưng, lực bất tòng tâm. Cô đã mệt chết đi, anh cũng thế. Bởi vì tối hôm qua thật sự là một phút cũng không lãng phí, thể lực tiêu hao!
“Bà xã, em nằm một lát nữa đi, anh đi tắm trước.”