
nh Dực thế nào cũng không nghĩ tới, sẽ xảy ra chuyện như vậy, vội vàng chạy đến bên cạnh Tống Tâm Dao.
Thấy phía dưới người cô toàn là máu anh cũng sợ hãi.
“Dao Dao, em làm sao vậy?” Ôm lấy Tống Tâm Dao, liếc nhìn Mộc Nhược Lan trên lầu lại nhìn tháy một người núp ở trong góc cười trộm – Mộc Thanh Thanh.
Anh thật rất không nên, không nên để cô ta vào trong nhà.
“Dực! thật là đau, thật là đau!” cô chỉ có cảm giác khắp người nơi nào cũng thật là đau, đau đến nỗi cô muốn đứng lên cũng khó khăn.
Hình như có thứ gì đó, đang từ từ vuột mất khỏi cô. Từ từ rơi xuống dưới.
“không có chuyện gì, anh lập tức đưa em đến bệnh viện, sẽ không có chuyện gì!” Anh không hy vọng cô có bất kỳ chuyện gì.
“Dực…” cô kêu một tiếng, liền rơi vào hôn mê.
Mộc Nhược Lan nhìn cô một cái, ngã xuống đất.
“cô, cô không sao chứ?!” Mộc Thanh Thanh chạy tới, đỡ Mộc Nhược Lan.
“Thanh Thanh, có phải là ta đã quá đáng rồi không?” Bà chỉ muốn đánh cô con dâu một trận cho hả giận, căn bản cũng không có ý muốn đẩy cô xuống cầu thang.
“cô, cũng không phải là cô cố ý, chúng ta cùng tới xem một chút.” cô cũng muốn đi xem một chút, Tống Tâm Dao có chuyện gì hay không. Nếu như có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ không đổ lên đầu cô.
2.4
Bên ngoài phòng cấp cứu, người nhà họ Tống nhận được tin tức, vội vã chạy tới, Mộc Nhược Lan đứng xa xa nhìn, không dám đến gần.
Cung Hình Dực đi đi lại lại, chờ đợi bác sĩ ra ngoài.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Dao Dao lại ngã từ trên cầu thang xuống?” Hôm nay mới là ngày đầu tiên sau khi kết hôn làm sao lại biến thành như thế này.
“Tâm Nguyệt, đừng hỏi, chờ xem đi!” Tống Hàm Quân ôm Triệu Tâm Nguyệt, cùng nhau lo lắng cho Tống Tâm Dao.
“Đứa bé không thể giữ được, trên người Cung phu nhân có nhiều vết thương, cần phải điều trị mấy ngày, đừng để cho cô ấy ăn đồ lạnh.” Bác sĩ từ bên trong đi ra, đem đến tin tức thật đáng kinh ngạc cho mọi người.
Cung Hình Dực đi tới trước mặt Mộc Nhược Lan, níu lấy cổ áo bà, nói: “Bây giờ mẹ đã hài lòng chưa? Đứa bé không giữ được, đây chính là điều mẹ muốn sao?” Anh cũng không nghĩ đến, Tống Tâm Dao đã mang thai.
“Ta thật sự không biết, ta thật sự không biết là nó đã mang thai!” Mộc Nhược Lan thế nào cũng không nghĩ tới, Tống Tâm Dao đã có thai. Nhưng bây giờ bởi vì bà, mà mất đi đứa bé.
“Dao Dao. . . . . .” Tống Tâm Dao được đẩy ra ngoài, Cung Hình Dực vội chạy đến bên cạnh, nắm thật chặt lấy tay cô.
“Dực. . . . . . Đứa bé. . . . . . Đứa bé không còn nữa rồi. . . . . . Không còn nữa rồi. . . . . .” Sắc mặt cô tái nhợt đến dọa người, trong miệng vẫn luôn nhắc tới đứa bé, nước mắt một mực chảy xuôi.
“Dao Dao, chúng ta còn có thể có thêm con, bây giờ em phải nghỉ ngơi cho khỏe, đừng nghĩ nhiều như vậy, được không?” Nắm thật chặt tay cô, hi vọng có thể trấn an tinh thần cho cô.
“Để cho ta chăm sóc nó, được không?” Mộc Nhược Lan cảm giác mình có tội, mình giống như là hung thủ giết người, hại chết một đứa bé.
“Trên người cô ấy bị thương là do mẹ gây ra mà! Để cho mẹ chăm sóc cô ấy sao? Đối với mẹ, con thật sự không yên lòng, từ ngày mai trở đi, hai người dời đến phòng ở khu phía Tây, tất cả mọi thứ con sẽ sắp xếp. Con thật sự vô cùng không yên lòng để cho mẹ ở lại nhà lớn.” Cung Hình Dực đẩy tay của bà ra, đẩy Tống Tâm Dao vào trong phòng bệnh.
“Hình Dực. . . . . .” Mộc Nhược Lan gọi tên Cung Hình Dực, thế nhưng anh không quay đầu lại, đi theo xe đẩy của Tống Tâm Dao, vào trong phòng bệnh.
“Bà làm người mẹ chồng như vậy sao? Dao Dao nhà chúng tôi có chỗ nào không tốt? Bà phải đối xử với nó như vậy sao? Nó mới gả vào nhà họ Cung mới được một ngày, đã xảy ra chuyện như vậy. Bà là người lớn, trong mắt bà, nó nhiều nhất chỉ có thể coi là đứa bé, tại sao bà không thể đói xử thật tốt với Dao Dao? Bà có biết hai vợ chồng nó đã trải qua bao nhiêu chuyện không? Vào sinh ra tử, bọn họ còn có cái gì chưa từng 1 lần trải qua, thật không hiểu nổi bà. Đứa bé trong bụng Dao Dao chính Là máu mủ nhà họ Cung đó!” Tống Hàm Quân bất đắt dĩ mà lắc đầu, ngày hôm qua ở hôn lễ, bọn họ nên nhìn ra Mộc Nhược Lan cũng không phải là một người dễ chung sống như vậy.
Bên trong phòng bệnh, Cung Hình Dực ở bên cạnh Tống Tâm Dao đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt của cô vẫn tái nhợt như cũ, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo nhỏ bé của cô.
Đứa bé của bọn họ, cứ như vậy mà mất đi rồi. Nếu biết có thể xảy ra chuyện như vậy, anh không nên giữ bọn họ ở nhà, nên mang theo Tống Tâm Dao và Điềm Điềm cùng đi làm.
Nhưng mà, bây giờ anh có hối hận thì thế nào? Tất cả đều đã muộn, cho dù anh có muốn vãn hồi mọi chuyện thì đứa bé của bọn họ cũng đã không còn.
“Đứa bé, đứa bé của tôi.! Trong mộng, cô nằm mơ thấy tất cả đều là hình ảnh đứa bé đã trôi đi mất.
“Dao Dao, Dao Dao….” Cung Hình Dực gọi hai tiếng, vẫn không thấy cô tỉnh lại.
Mà Kỳ Kỳ mới vừa tan học, cũng liền đeo cặp sách, đi tới bệnh viện. bên cạnh còn lôi kéo theo Điềm Điềm, để tài xế đưa đến bệnh viện.
“Anh trai, chúng ta tại sao lại phải tới nơi này?” Điềm Điềm không hiểu tại sao bọn nó lại phải tới nơi này? không phải đợi ởnhà tốt hơn sao?
“Ch