Duck hunt
Tổng giám đốc chớ cướp mẹ tôi

Tổng giám đốc chớ cướp mẹ tôi

Tác giả: Kiều Mạt Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329262

Bình chọn: 8.00/10/926 lượt.

ấy anh trai nói đúng có phải không?” Tử Dật gật đầu một cái, tiếp tục vỗ tay.

“Em sẽ không hiểu, nếu như hiểu, cũng sẽ không xuất hiện ở đây rồi!” Kỳ Kỳ nắm tay Tử Dật.

“Mẹ, đã có thể dùng cơm!” Kỳ Kỳ nói với Tống Tâm Dao.

“Anh Vũ Minh, ăn cơm đi!” Tống Tâm Dao nói với Lôi Vũ Minh sau đó nói với Thôi Thục Viện: “Cô Thôi, lưu lại dùng cơm không? Đều là món ăn gia đình.”

Thôi Thục Viện hừ lạnh một tiếng, đứng lên, nói: “Tôi đã hẹn với Phác Tuấn Hi cùng nhau dùng bữa tối dưới nến, các người cứ từ từ ăn đi.” Nói xong cô ta liền đạp đôi giày cao gót rời khỏi nhà họ Cung. Tống Tâm Dao chỉ bất đắc dĩ lắc đầu. Người phụ nữ này thật đúng là rảnh rỗi không có chuyện gì làm mới đi gây sự, thật là nhàm chán.

“Thật nhàm chán!” Điềm Điềm từ trong ngực Lôi Vũ minh nhảy xuống, đi về hướng phòng ãn, Kỳ Kỳ ôm Tử Dật cũng đi tới phòng ăn, bữa cơm này những người khác đều ăn rất vui vẻ, Tống Tâm Dao cô đơn, có chút trầm muộn.

*

Trong khách sạn, Thôi Thục Viện nằm trên lưng Phác Tuấn Hi nhìn anh làm việc.

“Tuấn Hi, hôm nay anh đi đâu vậy hả? Đi đến công ty tìm, cũng không thấy bóng dáng của anh ở đâu.” Thôi Thục Viện muốn nhìn xem anh có nói thật với cô không.

” Em đến công ty khi nào vậy?” Đầu anh cũng không nâng lên, chuyên tâm nhìn số liệu trong máy vi tính. Nhất nhất đem nó ghi nhớ vào trong đầu mình.

“Sắp đến giờ tan tầm, vốn muốn tìm anh cùng nhau dùng cơm, tuy nhiên lại không thấy người đâu.”

“À! Khi đó, anh đến Tử Mị rồi!” Anh đã sớm biết cô ta theo dõi mình, nếu cô ta đã nghe được như vậy anh cũng không cần phải nói dối để gạt cô ta.

“Tử Mị? Anh có chuyện gì ở đó sao?” Phác Tuấn Hi buông công việc trong tay, xoay người lại, ôm cô vào trong ngực.

“Đi đến đó xem một chút, chẳng qua là ở trong đại sảnh anh đã gặp Tống Tâm Dao rồi.” Thôi Thục Viện ngoan ngoãn tựa vào trong ngực anh.

“Hai người nói chuyện gì vậy?” Cô mở to mắt tò mò hỏi, cho dù cô đã nghe được, nhưng vẫn muốn phải nghe xem anh nói thế nào.

“Không có tán gẫu chuyện gì, chỉ nhắc nhở cô ấy cẩn thận một chút, sớm muộn gì cũng có một ngày, Tử Mị sẽ là của Thôi Phác chúng ta. Thế nào? Em có hứng thú à? Nếu không lần sau khi đi đến đó anh dẫn em đi cùng!” Phác Tuấn Hi lần đầu tiên phát hiện, Thôi Thục Viện diễn tốt như vậy.

“Không có! Chỉ là vì không biết anh đi nơi nào! Gần đây đều không trông thấy người, vốn là nói sẽ ucngf em đi khắp nơi vui đùa một chút, nhưng mà bây giờ em ngày ngày đều vùi mình trong khách sạn.” Thôi Thục Viện oán trách.

“Được rồi! Cô gái nhỏ! Chờ sau khi xử lý hết chuyện trong công ty, hết bận rồi anh sẽ dẫn em đi chơi thật đã. Mau đi tắm đi! Thời gian không còn sớm, nhanh tắm một cái rồi đi ngủ, anh còn có một ít số liệu muốn xem!” Phác Tuấn Hi đẩy cô lên.

“Tuấn Hi, đừng xem nữa có được không? Chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, có thể cùng phòng hay không?” Cô có chút ngượng ngùng cúi đầu, đối với đề nghị to gan này của mình cảm thấy rất xấu hổ.

“Đứa ngốc, không phải anh đã nói với em rồi sao? Anh hi vọng để lần đầu tiên tốt đẹp nhất của em đến đêm tân hôn của chúng ta. Được không?” Thôi Thục Viện có chút thất vọng.

“Được rồi! Vậy anh hôn em một cái, em liền ngoan ngoãn đi ngủ!” Thôi Thục Viện ôm hông anh, hình như không muốn bỏ qua cho anh.

“Tốt!” Phác Tuấn Hi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.

“Mau đi ngủ đi!” Sau đó liền rời khỏi trán cô.

“Không cần, người ta không phải muốn hôn như vậy, người ta muốn anh hôn nơi này!” Thôi Thục Viện nhắm hai mắt lại, đưa lên môi của mình.

“Thật là một phiền toái nhỏ!” Nói xong, liền hôn lên môi của cô. Khi ở Hàn Quốc, anh cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng mà hiện tại cảm giác hôn cô cũng có chút biến vị rồi. Trong óc của anh, thoáng hiện đều là khuôn mặt của Tống Tâm Dao. Cô ở phi trường khóc chất vấn hỏi anh tại sao? Cô đứng ở đó khuôn mặt không có một chút huyết sắc, còn có gương mặt cô ở Tử Mị hôm nay.

“Mau đi ngủ đi!” Anh căn bản không thể xem người phụ nữ trước mắt này trở thành Tống Tâm Dao. Chẳng biết tại sao, đối với người phụ nữ trước mắt này, anh từ từ bắt đầu có chút bài xích với nụ hôn với cô ta.

“Ngủ ngon!” Thôi Thục Viện nhanh chóng hôn lên mặt anh, liền chạy vào trong phòng tắm.

Anh lại một lần nữa đem toàn bộ tâm tư đều vùi vào đống số liệu trong máy vi tính kia, ngay cả Thôi Thục Viện đi ra khỏi phòng tắm lúc nào cũng không biết, khi anh xem xong chỗ số liệu, đã là hơn hai giờ sang. Nhìn thấy Thôi Thục Viện đã ngủ say, anh đi tới bên giường cô.

“Thục Viện, Thục Viện. . . . . .” Nhẹ nhàng gọi hai tiếng, thấy cô không có một chút phản ứng, xem ra là thuốc ngủ có tác dụng. Anh mở rương hành lý của cô ra, nhẹ nhàng tìm kiếm, xem có thể tìm được một chút đồ cũ nào của anh hay không. Ở trong vali hành lý Gerry cũ, anh tìm thấy một cái túi nhỏ.

“Tuấn Hi, anh làm cái gì vậy? Thế nào lật hành lý của em?” Anh thế nào cũng không nghĩ tới, cô lại đột nhiên tỉnh dậy.

“Ai! Vốn nghĩ là muốn cho em một chút vui mừng, không ngờ lại đánh thức em!” Phác Tuấn Hi cho là cô uống thuốc ngủ trong ly sữa tươi, có thể phải ngủ đến trời sáng, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới, cô đột nhi