Snack's 1967
Tổng giám đốc đói bụng: Thỏ trắng mở cửa đi!

Tổng giám đốc đói bụng: Thỏ trắng mở cửa đi!

Tác giả: Yêu Yêu Đào Chi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325684

Bình chọn: 9.5.00/10/568 lượt.

tiễn cậu đi uống rượu cùng ông bà?”

“Ha ha…….” Khuôn mặt tên dâm dê run lên, ánh mắt sợ hãi nhìn cô ta, giọng nói cầu xin: “Không, không dám! Chị Lam, chị đạp mông của em là vinh hạnh của em! Vừa rồi em không biết là chị Lam! Hay là chị đạp mông em thêm mấy cái em rât hạnh phúc…….” Nói xong quay mông cho cô ta đạp! Nếu như bị đạp cũng may, nếu không bị đạp, kết quả của hắn ta sẽ rất thê thảm!

Cung Lam Nhiễu khinh thường, mặt lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, giọng nói lạnh lùng: “Sau khi về sẽ xử lý cậu!” Ánh mắt chuyển về phía Thạch Thương Ly đang ôm Loan Đậu Đậu: “Hai người không sao chứ?”

Loan Đậu Đậu bị hấp dẫn bởi cô đến quên khóc, nước mũi chảy ra, ánh mắt ngơ ngác nhìn Cung Lam Nhiễu, đáy mắt trầm trồ cùng sùng bái! Người phụ nữ này, rất đẹp, rất đẹp, rất rất lạnh lùng!

Sắc mặt Thạch Thương Ly tối sầm giống như dây thun bị kéo căng hết sức lúc nào cũng có thể đứt. Ánh mắt nhìn chằm chằm tên dâm dê, giọng nói cứng rắn: “Tôi muốn ba tên kia!”

Cung Lam Nhiễu khẽ nở nụ cười, lắc đầu: “Cái này không được! Mặc dù bọn họ không đúng khi bắt cóc người của anh nhưng vẫn là người của tôi. Mạng của bọn họ là của tôi, ngoại trừ tôi ra không ai có thể đụng tới một cọng tóc của bọn họ!”

Loan Đậu Đậu nháy nháy mắt, rất muốn nói cô không phải là người của hắn! Nhưng…….Nhưng…….Không khí đột nhiên trở nên cứng ngắc, sợ đến nỗi không dám lên tiếng!

“Cô không cần phải giao người, tự tôi có biện pháp!” Giọng nói Thạch Thương Ly lạnh lùng, dắc mặt uy nghiêm, thái độ rất khí thế.

“A!” Cung Lam Nhiễm bất đắc dĩ thở dài nhìn hắn: “Nhìn dáng dấp của anh nếu như không có tên họ Thẩm giúp anh cũng không có biện pháp có ba người kia.”

Ánh mắt Thạch Thương Ly lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, đôi môi mỏng khẽ nở nụ cười lạnh. “Chỉ là cô che chở người của cô nhưng Thạch Thương Ly tôi đây cũng che chở người của tôi! Chuyện ngày hôm nay tôi muốn có công đạo rõ ràng!” Dám làm tổn thương vật nhỏ của hắn, làm sao có thể không trả giá lớn chứ.

Ánh mắt Cung Lam Nhiễm quan sát người Loan Đậu Đậu, đáy mắt có chút xót thương, nhìn rất thảm. Khó trách người ta tức giận như vậy, đổi lại là cô ta bị thương thành như vậy thì ba tên kia sẽ mất mạng! Đưa chân đạp tên dâm dê một cái chửi: “Không phải từng nói với chúng mày đàn ông đánh phụ nữ không bằng cầm thú à!”

Tên dâm dê kêu lên một tiếng, vô tội phản kháng: “Làm sao em có thể quên lời của chị Lam! Căn bản chúng em không đánh cô ta, ai biết cô ta lại tự biến mình thành như vậy…….”

Đao Ba Nam cùng tên một mắt chạy tới nhìn thấy Cung Lam Nhiễm quả thật giống như cháu nhìn thấy ông, không ngoan không được, liền im lặng!

Cung Lam Nhiễm nhìn bọn họ, ánh mắt lại nhìn về phía ánh mắt sắc bén của Thạch Thương Ly, khóe miệng khẽ nở nụ cười nhạt. Một giây tiếp theo cô ta móc dao găm từ trong túi áo ra, nhanh chóng cắt đứt ngón tay út của tên dâm dê. Nhất thời máu văng khắp nơi, tên dâm dê khổ sở rên lên một tiếng nhưng không kêu rên như lúc bị đá vào mông. Sắc mặt tái nhợt nhìn rất khổ sổ……..

“A……..!” Loan Đậu Đậu sợ đến nỗi run lên, nghiêng đầu giấu trong ngực hắn không dám nhìn máu tanh.

Mặt Thạch Thương Ly không chút thay đổi, không mở miệng nói bất cứ gì.

Cung Lam Nhiễm bỏ dao trong tay xuống, sắc mặt nghiêm nghị, môi mỏng khẽ nâng: “Bọn họ trói người của anh, tôi để một người để lại một ngón tay, như vậy đủ công đạo chứ! Các người muốn muốn tôi ra tay hay tự ra tay?”

Đao Ba Nam nhìn lướt qua tên dâm dê, lập tức cúi người nhặt con dao lên cắn răng nói: “Em tự làm không cần chị Lam ra tay.” Cắn răng tự cắt ngón tay út của mình, máu phun tràu ra như lúc nãy…….

Tiếp theo tên một mắt không nói tiếng nào tự cắt ngón tay út. Đối với lời nói của Cung Lam Nhiễm bọn họ chỉ có phục tùng chứ không có chất vấn, muốn trách thì chỉ có thể trách mình không nghe lời, trói người không nên trói! Có thể để chị Lam ra mặt cứu người chứng tỏ lai lịch không phải nhỏ!

Cung Lam Nhiễm rất hài lòng với biểu hiện của bọn họ, sắc mặt từ từ tố lên, khôi phục bộ dáng nhẹ nhàng. “Tôi biết rõ tổng giám đốc Thạch không thiếu tiền, không lạ gì. Nhưng lần này người của tôi sai lầm rồi, đây xem như là tiền thuốc cho cô bé này! Đừng từ chối, dù gì cũng phải cho Lam Nhiễm tôi đây một chút thể diện!”

Nhét chi phiếu trong tay vào trong túi Loan Đậu Đậu, gương mặt nở nụ cười vô hại, xin lỗi nói: “Cô bé, đừng sợ! Không có việc gì, về sau chuyện này sẽ không xảy ra nữa.”

Ánh mắt Loan Đậu Đậu sợ hãi nhìn cô ta, người phụ nữ này trở mặt còn nhanh hơn đọc sách, mỗi lúc đều khác nhau! Còn nữa, cô không phải cô bé, rõ ràng nhìn thấy cô còn lớn hơn cô ta!

“Từ giờ về sau, hi vọng thành phố H không còn nhìn thấy bóng dáng của bọn họ.” Thạch Thương Ly lạnh lùng nói một câu, ôm Loan Đậu Đậu xoay người rời đi!

“Dĩ nhiên sẽ không, yên tâm! Chó nhà tôi sẽ xích tốt, sẽ không gây phiền toái cho anh! Nhớ giúp tôi chuyển lời hỏi thăm đến họ Thẩm!” Cung Lam Nhiễm cười rực rỡ, dáng dấp nhìn qua cũng chỉ hai mươi tuổi, đáy mắt lại âm trầm đáng sợ. Đôi môi đang cười lập tức thu lại!

Đao Ba Nam ôm chặt tay phải không ngừng chảy máu, sắc mặt tái