
một chút, lúc đó bố nói rất từ từ, chậm rãi, bình tĩnh, nghe như chim hót dế ca... Làm tôi một phen hoảng hốt, chưa kịp từ biệt bạn gái, vội vã làm thủ tục bay sang Hàn Quốc nhanh nhất có thể. Để rồi khi tới đây, được chứng kiến trò hề của họ.
Cái gia đình này đúng là khiến người ta tức đến phát nghẹn >”
Tôi bước vào phòng, ủ rũ. Tuy nhiên sự xuất hiện của tôi lại khiến cho ba đôi mắt kia sáng lên, trông họ tràn trề niềm vui, niềm hạnh phúc, niềm hi vọng bla bla... “Quí hóa” quá cũng dở _ __!
Niềm vui của mẹ là “thằng con trai ngoan mà mẹ yêu nhất” (thật ngạc nhiên khi thằng đó chính là tôi), có thể xin ông tha cho mẹ việc dọn vệ sinh trong nhà xác. Mẹ nghẹn ngào kể rằng lúc ấy chỉ là bốc đồng, bình thường mẹ sẽ chẳng bao giờ dám thách ông đấu cờ caro, cũng chẳng ngu ngốc đồng ý điều kiện thách đấu quái ác ấy. Thế nên, để “cứu vớt người mẹ tội lỗi này”, mẹ bám lấy áo tôi, bắt tôi phải cầu xin ông tha thứ cho mẹ. Ép mẹ phải đi dọn nhà xác, kể ra cũng đáng thương; nhưng tôi vừa mới quay sang, chưa kịp mở lời, ông đã lắc đầu liên tục. Ông kiên quyết giữ vững lập trường, mẹ chẳng còn cách nào khác đành ngậm ngùi nén nước mắt, hậm hực bước ra khỏi phòng; trước khi đi đã kjip ném cho tôi ánh nhìn oán trách. Tôi làm gì sai với mẹ nào? Tôi còn đang bực đây =”=.
Niềm mong mỏi, hi vọng của bố là “thằng con trai luôn nhớ lời bố dặn” (lạ thay tôi với thằng ấy là một =,=”) đã về Việt Nam và tranh thủ chạy ra cửa hàng văn phòng phẩm cách nhà 2km, mua cho bố một chục cây bút bi. Bố nhiều lần nhắc đi nhắc lại rằng bút bi ở đó là loại tốt nhất, đơn giản, dễ dùng nhất (_ __?!), nói chung là “kinh tế” hơn bút bi của Hàn Quốc. May mà tôi đã kịp nhớ và mua được cho bố, nếu không chắc sẽ... “lãnh đủ” T3T.
Niềm hạnh phúc của ông là “đứa cháu vàng ngọc” (tôi đấy) ông mong ngóng bao lâu cũng đã chịu bay sang Hàn Quốc để thăm dưỡng kẻ “già cả ốm yếu héo hon” như ông (ông tự ví như thế) mặc dù tôi mới về Việt Nam có một ngày =”=. Từ đầu đến cuối ông luôn tỏ ra hăng hái, tươi tán, thực sự là một nét “nguy kịch” cũng không có. Ca ngợi tôi hồi lâu, rồi ông sai bố đi làm thủ tục xuất viện, khẩn trương di chuyển mông ra khỏi giường và rất nhanh chóng lôi cái vali nhỏ dưới gầm giường ra, lấy một bộ quần áo rộng rãi, đi vào phòng tắm. Nhìn cái mặt nhăn nhéo nhưng luôn rạng ngời, hớn hở của ông, tôi tự thấy mình thật cao cả, thật vĩ đại; vì tôi đã hi sinh cả hạnh phúc cá nhân để đến đây cho ông có “tinh thần xuất viện” mà...
Dù vậy, tôi vẫn rất tiếc, cực kì tiếc, vô cùng tiếc cái “hạnh phúc cá nhân” của mình T3T.
Về đến nhà, thấy tên Hoàng Quân ngồi chềnh ềnh xem tivi. Nghề ca sĩ rảnh rỗi thế sao?
- Ông lại đã về rồi? – Hắn chẳng buồn rời mắt khỏi màn hình tivi, hỏi.
Ông nhíu mày, “ờ” một tiếng rồi bảo tôi đi kiếm thứ gì mà ăn, còn ông thì lôi hắn lên phòng làm việc. Đúng là tôi đang đói ~~’’
Tay cầm cái sandwich thịt nguội, tôi ung dung bước lên phòng. Ăn ít thế này thôi, ăn nhiều chút nữa lại không ăn được cơm ^o^. Hai bà chị Ka và Kha mặc dù có hơi bất thường, nhưng nấu cơm thì thật sự là cao thủ, món nào ra món đấy, so với mẹ tôi nấu thì đúng là một trời một vực.
Bước ngang qua phòng ông, ngó vào một chút. Ông và hắn đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, gật gù với nhau.
- Đơn giản vậy thôi. Nhân cơ hội này, cháu giúp ông nhé?
- Ừm, hơi ác, nhưng đành vậy thôi...
Họ chỉ đang bàn tính kế hoạch hay chiến lược kinh doanh gì gì thôi, người trẻ tuổi như tôi có lẽ chẳng cần biết. Thế rồi tôi bước lên phòng, hân hoan nghĩ tới bữa trưa ngon lành...
Dùng bữa xong, cái bụng tôi căng lên vì no, tâm trạng cũng rất thư thái và thoải mái, đặc biệt còn sung sướng hơn khi có dòng chữ nhảy nhót trên màn hình điện thoại:
“Tú Anh is calling...”
C11-3
“Tú Anh is calling...”
Cô ấy gọi, đã nhớ tôi rồi sao ^O^?
“Sao hôm nay cậu vẫn chưa đi học?” Giọng nói nghe như trách cứ, nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy rất ngọt ngào.
- Tớ đang ở Hàn thăm ông.
“Lại sang đó? Bao giờ mới về?”
- Chắc đến hết tuần mất. Sao, nhớ tớ à?
“Nhớ cái gì mà nhớ! Chỉ gọi để 4^#@!%&…”.
Cô ấy tuôn ra một tràng qua điện thoại, chỉ chịu ngừng lại khi tôi nhắc nhở cô rằng việc gọi điện ra nước ngoài rất tốn kém. Tú Anh bảo là bố cô ấy giành được một chuyến du lịch trọn gói ba ngày hai đêm tới khu resort mới mở trên Sapa. Chuyến đi của gia đình cô ấy sẽ không tổn thất bất kì một loại phí nào, kể cả mua đồ lưu niệm cũng không phải trả tiền, bởi gói du lịch đó tên là “Sapa 100% free”. Giọng cô trong điện thoại rất háo hức; cô ấy nói đây là lần đầu tiên cô đi tàu hỏa, lại là loại tàu hỏa năm sao chất lượng quốc tế – hiện đại nhất – mà Việt Nam mới nhập về. Qua giọng nói, tôi có thể tưởng tượng ra khuôn mặt đáng yêu đang biểu hiện sự vui sướng của cô ấy. Thể nào cái mắt cũng sẽ to tròn, long lanh mơ mộng, cái môi hơi chu chu ra, cái má hồng hồng… cho mà xem.
Tôi tự thấy hài lòng. Tại sao ư? Bởi vì cái chuyện đi du lịch với gia đình là cái chuyện rất ư là riêng tư, cô lại đem nó kể cho tôi nghe, tức là cô coi trọng tôi. Hay cũng có thể coi đấy giống như việc vợ ngoa