
u với người có vấn đề về tâm sinh lí…
Ngày… tháng… năm…
Haiz, đóng xong vali, mệt quá đi ~.~ Chỉ là du lịch thôi mà mẹ làm như là chuyển cả nhà đi không bằng ý. Khách sạn của người ta có giường có đệm hẳn hoi, mẹ mang cả chiếu đi làm gì chứ =.=!
Dở hơi thế nào lại gọi cho Minh, khoe mình sắp sửa được đi Sapa này nọ. Chẳng hiểu đầu óc mình bị làm sao nữa; Hiền thì bảo đó là do “tâm lí gái đã có chồng”, bạn ấy vừa nói vừa bonus thêm cho một tràng cười rất khả ố, đến sợ _ __!
Minh lại bay sang Hàn Quốc, haiz, mới về có một hôm mà đã…
Không đem Béo đi cùng được, đành mang sang gửi bác Lan. Mai đi rồi nên cũng không phải đến trường, không phải học tiết Sử của bác ấy. Kể ra có người nhà làm giáo viên ở trường cũng chẳng hay ho tẹo nào, toàn bị soi mói không T,T.
Ôi, mong là bác ấy không biến Béo của mình thành “lịch sử” khi mình quay lại (nhìn tướng bác ấy dễ làm thịt mèo lắm T3T).
TÁM GIỜ NGÀY MAI, ĐỢI TAO NHÉ ĐOÀN TÀU NĂM SAO ƠI ^O^~.
Cả buổi sáng của tôi trôi qua thanh bình trong phòng làm việc của ông. Bật nhạc, nằm dài ra ghế đọc truyện, trên đời thử hỏi còn có gì có thể sung sướng hơn thế?
Đã là cuốn truyện thứ năm rồi, “Doraemon bóng chày” hay quá!
Hoàng Quân đang ngồi trước máy tính, chăm chú đọc đọc cái gì đó. Hắn ho một tiếng dữ dội, khiến tôi giật mình, quay lại nhìn. Vẻ mặt hắn có phần căng thẳng, đôi mắt vẫn dán chặt vào màn hình máy tính, hai con ngươi đen láy đảo qua đảo lại rất nhanh, lông mày dần dần nhíu lại. Có chuyện gì nghiêm trọng khiến hắn biểu hiện như vậy nhỉ?
Tôi đặt quyển truyện xuống bàn, bật dậy bước về chỗ hắn. Hắn ngẩng đầu lên nhìn tôi, mím chặt môi lại. Thái độ của hắn có chút không ổn lắm; tôi hơi lo lắng, cúi đầu ngó vào màn hình vi tính.
Không phải chứ…
————————————————
End chapter 11.
C12-1
Không phải chứ…
“Đoàn tàu hiện đại nhất Việt Nam bỗng dưng phát cháy: Chuyến tàu tử thần”.
Tôi lướt mắt thật nhanh qua những dòng tin liên tiếp trong bài báo. Tàu năm sao do Việt Nam nhập vào và lắp ráp, lần đầu đưa vào du lịch, chạy tuyến Hà Nội – Sapa, chở hành khách may mắn nhận được gói “Sapa 100% free”; nhiều người chết ngay tại chỗ, vài người khác kịp nhảy ra khỏi con tàu bốc cháy thì cũng bị thương nặng, chết sau đó chỉ vài phút… Kéo xuống một chút là hàng loạt những bức ảnh, những xác người nằm la liệt bên cạnh đường ray. Tôi bỗng thấy mí mắt giật giật khi bắt gặp một dáng vẻ quen thuộc trong đám người ấy. Cái đầm trắng với nơ xanh ở ngực trái, cái màu trắng tinh khôi tuy đã nhem nhuốc do bụi và bùn đất, nhưng vẫn đủ để tôi khẳng định đó chính là cái đầm Tú Anh đã mặc hôm chủ nhật tuần trước. Cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn, mái tóc ngắn rối bời, hai mắt nhắm nghiền…
– Em xem… đây có thể là con bé không? – Hoàng Quân zoom lớn bức ảnh, khẽ khàng kéo áo tôi và hỏi.
– Chết… sao? – Lời nói của tôi trở nên cứng ngắc, có cái gì đó mắc kẹt ở cuống họng, rất khó chịu. Mắt của tôi vẫn không thể rời khỏi hình ảnh ấy, khỏi cái thân thể “đã chết” trên màn hình. Dòng chữ “nạn nhân xấu số” dưới tấm ảnh đè lên trái tim tôi một sự bất lực đến nghẹt thở.
Hoàng Quân bối rối nhìn tôi, tôi đọc được trong mắt hắn một chút hối lỗi, có lẽ hắn thấy việc hắn cho tôi xem bài báo này là có lỗi với tôi. Hai tay hắn đan vào nhau; hắn e dè hỏi:
– Em có sao không vậy?
Trong đầu tôi trống rỗng, đen kịt như màn đêm. Con tim trong phút chốc không hề đập lấy một tiếng. Hình ảnh cô ấy nằm đó, trên mình chỉ toàn vết trầy xước và máu đen; khuôn mặt vốn dĩ vô cùng đáng yêu, thì lại trắng bệch, lấm lem bùn đất, các sắc hồng bình thường trên gò má và đôi môi cũng biến mất… tất cả lưu lại trên võng mạc của tôi, cứa vào từng dây thần kinh thị giác, rải rác sự đau đớn và nhức nhói trên toàn bộ cơ thể tôi.
Tê liệt.
– Anh có thể giúp em về Việt Nam không? – Tôi vất vả kéo tầm nhìn ra khỏi màn hình máy tính, giọng nói, không hiểu tại sao, lại trầm xuống kì lạ.
Thật sự tôi vẫn muốn hi vọng. Đầm giống, kiểu tóc giống, khuôn mặt giống, nhưng tấm ảnh cũng đâu có rõ nét lắm, chưa chắc người trong ảnh đã là Tú Anh của tôi; trên đời này nào có thiếu truyện trùng hợp cơ chứ.
Muốn hi vọng, rằng cô ấy có thể… còn tồn tại…
– Em định về xác minh sao? – Hoàng Quân nhướn mày nhìn tôi – Những trường hợp thế này, em nên biết, họ sẽ giải quyết rất nhanh để tránh tai tiếng. Em đọc đi, chiều nay thôi, những cái xác này sẽ được đem đi để điều tra, sau đó hỏa thiêu lập tức.
Tai tôi ù đi.
Cái chế độ kiểu gì vậy? Chẳng nhẽ còn không để cho người nhà đến nhận mặt nạn nhân sao? Xã hội này, rõ ràng là đang phát triển đi lên, hay đang lộ rõ sự suy thoái đáng ghét đây?
…
Không biết bằng cách nào mà tôi lại về được phòng của mình. Tôi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời cao vút và xanh trong không tì vết. Ánh mặt trời buổi ban trưa nơi đất Hàn này không gay gắt, dữ dội như ở Việt Nam, nó nhẹ dịu, vàng ươm đẹp mắt. Tiếng cười khanh khách của mấy đứa trẻ con đang vui chơi phía ngoài kia rộ lên, giòn giã và rất sáng. Mọi thứ đều tỏ ra vô cùng xinh đẹp. Cái sự xinh đẹp ấy bao quanh tôi, quấn lấy nỗi buồn trong lòng tôi, như ve vã