
h hơn. Nói như thế chẳng phải bảo tôi làm bài luôn hộ cô ấy sao?
– Bình tĩnh là nhớ. – Tôi cúi xuống bài làm của mình, vờ như đang kiểm tra lại.
– Hết giờ rồi, để bài ra đầu bàn, các tổ trưởng đứng dậy thu bài cho cô – Cô giáo Lí vỗ tay, cả lớp hạ bút.
Sau tiết đó Tú Anh có vẻ không vui với tôi. Cô ấy không cho tôi xem chung sách Địa khi tôi viện cớ là quên (thực ra có mang trong cặp), không cho tôi mượn gọt bút chì, lại còn đẩy tôi ra khi tôi “vô ý” lê mông ngồi gần cô ấy. Khi tôi nói ba từ kia, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt nóng nảy, căm tức.
Tôi đã làm gì sai sao?
Rủ cô ấy cùng đi ăn trưa, cô ấy không chịu. Nhưng: – Ít ra cậu cũng để tớ đèo về chứ?
– Đi bộ cho khỏe chân. – Cô ấy nói thế đấy, cũng không thèm để ý tôi, quay lưng bước đi. Thế có bực không cơ chứ?
Tôi lấy xe đạp, đuổi theo cô ấy: – Cậu mà không lên đây, tớ sẽ bê cậu lên đấy!
– Ông đang đi xe đạp Minh ạ! Ông nghĩ gì mà dọa tôi như thế? – Tú Anh lườm tôi, bước vẫn đều đều.
Phải rồi, tôi bê được cô ấy lên xe thì sao? Nhảy xuống dễ như không. Nếu đây là ô tô, thì mới nên chuyện ==”.
— Chả sao cả. Tôi vốn “bị làm sao thế” rồi! – Tú Anh vung tay, hất tay tôi khỏi vai cô ấy.
– Là cái chuyện đó hả? – tóm lấy cổ tay cô ấy, nắm chặt; mẹ ơi tim đập nhanh quá!
– Ờ đấy, thì sao? – Cô ấy hung dữ nhìn tôi.
– Đi với tớ! – Tôi kiên định nhìn lại Tú Anh, khiến cô sững sờ vài giây rồi cuối cùng cũng leo lên xe tôi.
Tôi đèo cô ấy đến chợ hoa. Cô ấy nhìn tôi nghi hoặc:
– Ông đưa tôi đến đây để làm gì?
– Cái chuyện đó đó! – Tôi chớp mắt, cố tỏ ra hối lỗi.
– Ông nghĩ dùng hoa là giải quyết được à?
– Không phải là hoa sao?
– Hả? Ý ông là thế nào?
Tôi thật chẳng hiểu cô ấy muốn gì nữa! Không phải vì hôm nay là ngày thứ ba được tỏ tình mà cô ấy vẫn chưa được tặng hoa nên mới dỗi tôi à?
– Cậu giận tớ vì không tặng hoa cho cậu?…
– Ông nói linh tinh gì thế? Ai cần ông tặng hoa cho tôi? – Mặt cô ấy hồng lên.
– Thì chuyện tỏ tình đó!
– Trời ơi, tôi phục ông, phục ông sát đất! – Cô ấy giả làm động tác lạy. Tôi càng lúc càng thấy mọi thứ khó hiểu??
– Vậy sao không cho tớ xem sách chung, không cho mượn gọt chì, không cho đèo về, ngồi sát một tí cũng đẩy người ta ra… – Chết, cái miệng dở hơi này, lại nói nhảm >”
Tú Anh nghe tôi bức xúc tuôn trào, giật mình cười nhẹ, đôi má lại càng thêm đỏ hồng:
- Tôi chỉ nhất thời giận vì ông không nhắc bài cho tôi thôi...
Hả, chuyện đó mà cũng đem ra để giận?
- Mà giờ hết rồi - Cô ấy cười toe - Tôi đói quá, đi ăn thôi, tôi khao.
Cô ấy vỗ vai tôi, ra hiệu cho tôi lên xe. Mọi thứ trở lại bình thường, theo một cách nào đó rất khó hiểu- đối với tôi _ _,
Chiều nay tôi phải đi học thêm, không thể qua nhà cô ấy để bồi dưỡng tình cảm. Những lúc thế này thật chán quá đi mất!
Ngày... tháng... năm
Hôm nay mình viết nhật kí hơi sớm, giờ mới là 3h10, có lẽ không có minh sang quậy nên rảnh rỗi.
Cu cậu thật đáng yêu, đưa mình ra chợ hoa chỉ vì một nhầm lẫn. Ông ngố quá Minh ạ!
Mình đã "chả ra gì". Tại sao đã hỏi bài người ta rồi còn giận người ta cơ chứ? Vô cớ không cho xem sách, mượn gọt bla bla rất vớ vẩn >“< (còn vụ đẩy người ta ra xa là... tất yếu, ngồi gần quá lại thấy đau tim). Cậu ấy cứ như thuốc kích thích đạp nhanh ý; quả tim này, đúng là bị bệnh thật rồi!
Mình có nên đổi cách xưng hô với Minh không nhỉ? Nghe nó cứ... kiểu gì ý? "Sến"?
Aaaa hôm nay chữ mình viết đẹp quá đi!!!
Béo dạo này rất kì lạ, cứ về nhà lúc trời tôi muộn, trên cổ còn đeo một sợi dây gắn một ngôi sao nhỏ, lại còn có chữ. Hai hôm rồi là hai chữ “I” và “Y”, không biết có ý nghĩa gì?…minh yeu rui thi phai hjhj….
C12-4
Thấm thoắt đã gần năm năm tôi ở cái xứ Hàn này, hôm nay đi nhận bằng thạc sĩ nữa là xong, sự nghiệp học tập vất vả sắp kết thúc. Ông nói sẽ có một vài nhiệm vụ giao cho tôi, hẹn gặp tôi vào bữa trưa. Nghe thì có vẻ trọng đại; nhưng ông tôi cũng rất lắm trò, không hiểu có trọng đại thật không, hay chỉ gọi về để chứng kiến một vài trò lố… =”=
– Cháu lại ngồi đi – Ông hạ kính xuống, tiến đến sofa, vẫy tay với tôi.
– Ông có chuyện gì thế? – Tôi rót trà ra chén, nâng lên mời ông.
– Cháu cũng biết đấy, Minh Minh đang muốn mở rộng xuống thị trường Đông Nam Á, bởi đó là một thị trường rất tiềm năng – Ông ngừng lại, đưa chén trà lên môi, uống một cách chậm chạp. Ông gọi đó là trà đạo.
Mở rộng xuống thị trường Đông Nam Á? Chuyện này ở buổi họp tháng trước tôi đã được nghe anh Lee trưởng phòng nói qua, có vẻ đây sẽ là một đợt càn quét qui mô lớn xuống các nước Đông Nam Á để làm tăng độ ảnh hưởng của Minh Minh trong khu vực. Hình như để thực hiện dự án mở rộng này, các lãnh đạo cấp cao – trong đó ông tôi là cao nhất – có những ý kiến khác nhau, gây tranh luận suốt mấy tuần liền. Chẳng nhẽ đến nay đã thống nhất được một phương án nào đấy rồi sao?
Ông từ từ đặt chén xuống bàn, mỉm cười nhìn tôi – Mấy năm trước thấy cháu rất khao khát về Việt Nam, khiến ông trăn trở bao đêm ròng. Vậy nên, sau nhiều lần suy tính, ông nghĩ nên cho cháu trở lại quê hương, cũng là để xây dựng Minh Minh Việt Nam. Cháu thấy thế nào?
Khao khát về Việt Nam, đ