XtGem Forum catalog
Trò Chơi Tỉnh Tò

Trò Chơi Tỉnh Tò

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323393

Bình chọn: 7.5.00/10/339 lượt.

ày thì hơi… đáng sợ.

– Đồ ngốc, tớ không thích cậu đâu. Đừng hoang tưởng.

Hiếm khi Jane nói tôi là “ngốc”, vì bình thường cô ấy sẽ nói tôi kém thông minh, chậm tiêu, v.v… hay gì gì đó cơ. Cái từ “ngốc” rất bất thường nha!

Việc Jane nói cô ấy thích tôi (dù không chính thức) chỉ khiến tôi thấy… huênh hoang và tự sướng về bản thân một chút. Cảm giác không giống hồi xưa. Dù cho hồi xưa kia chưa một lần Tú Anh nói thích tôi, quí mến tôi hay có tình cảm với tôi; nhưng chỉ sau mỗi lần tôi nói “tớ thích cậu” với cô ấy, trái tim luôn cảm nhận được sự âm ỉ của một thứ gì đó đang sôi sục, hương vị rất ngọt ngào.

Từ khi ông đề cập đến chuyện về Việt Nam, tôi lại cứ nghĩ về Tú Anh. Mới đó thôi, tôi vẫn đèo cô ấy đi học, hai đứa bị người ta đâm, ăn cháo với nhau…

Ban nãy còn luyến tiếc tiện nghi nơi đây, bây giờ bỗng muốn về Việt Nam, thật nhanh.

————————————

End Chapter 12

C13-1

Ban nãy còn luyến tiếc tiện nghi nơi đây, bây giờ bỗng muốn về Việt Nam, thật nhanh.

Việt Nam sau năm năm vẫn như vậy, ồn ào và mất trật tự. Tôi đã hi vọng những con đường sẽ được tu sửa một cách triệt để, ít ra là đường đến sân bay. Ổ gà, ổ voi đầy rẫy trên các đường lớn, đi taxi mà cũng nẩy lên nẩy xuống. Hệ thống đường xá xuống cấp còn kinh khủng hơn trước khi tôi sang Hàn Quốc, thảo nào

C13-2

– ĐỒ NGỐC, Ở ĐÂY LÀM GÌ CÓ CÁ CHO CẬU CÂU!

Ai biết được đấy…

Tôi đã tìm được! Nơi này địa thế thuận lợi, cát vàng thơ mộng, sóng vỗ vào bờ đều đều. Đặc biệt nhất là xung quanh không có một mống người, đằng sau chỉ có một lớp dừa dày, phía trước nước biển mênh mông, tuyệt đối bình yên. Mấy cái ông qui hoạch đất đai ở Việt Nam đúng là làm việc không có trách nhiệm, qui hoạch không triệt để, vì lí gì lại không hề động tới chốn thiên đường này chứ? Bảo sao ngành du lịch biển của Việt Nam, hút khách thì cũng có hút, nhưng phát triển thì không hề, luôn dậm chân tại chỗ! Có lẽ sau này tôi nên định hướng cho ông mở rộng sang lĩnh vực du lịch, khai thác tinh vi những thuận lợi của bãi biển này, chắc chắn thu lợi sẽ rất cao. Rồi Minh Minh sẽ trở thành tập đoàn đa thương hiệu.

Vấn đề này, cần cả một tổ làm dự án ấy chứ! Tôi liền tự sướng về bản thân một chút.

Khà khà, tôi đã khai quật được cả một vùng đất hứa.

Mặt trời vẫn còn hăng hái chiếu ánh nắng gay gắt xuống. Tôi tranh thủ dàn trận, trải ghế, kéo ô, đặt chiếc cần câu sang bên rồi nằm phịch xuống. Thở dài vài cái lấy cảm xúc, rồi từ từ tôi chìm vào giấc ngủ.

Mà… nóng quá, không tài nào ngủ được >”
Sau khi thỏa mãn, tôi đạp chân vào cát vài phát, đứng dậy quay về ghế ngồi. Vừa đặt lưng xuống, bất giác nhìn về phía xa. Một kẻ “ngoại lai” xâm nhập vào vùng biển của tôi. Kẻ đó hì hục bơi, động tác bơi thực hiện rất đẹp, tuy nhiên hắn ở khá xa, tôi nhìn cũng không rõ. Hồi xưa tập bơi, tôi cũng được khen là thiên tài, nếu chịu khó đầu tư, có khi bây giờ tôi không làm kinh tế đâu, tôi phải trở thành vận động viên bơi lội cỡ Thế giới rồi ý. Lâu lắm không bơi, mấy động tác chỉ còn nhớ sơ sơ... Tôi nhìn kẻ ngoại lai, ngồi thẳng dậy, vươn tay như kiểu đang bơi. Ồ, đúng rồi, động tác này ngày xưa mình cũng được học, xem hắn làm có vẻ không bằng tôi hồi trước...

Kẻ ngoại lai dừng lại, hít một hơi lớn, lặn xuống. Chà, anh bạn này can đảm phết, vùng nước ở xa thế kia, chắc cũng khá sâu...

Năm phút sau, kẻ ngoại lai vẫn không hề ngoi lên. Khủng quá, đúng là siêu nhân!

Bảy phút, mặt nước vẫn gợn sóng đều đều, kẻ kia vẫn đang ở trong làn nước đó. Hình như là có gì đó không ổn.

Tôi có xem nhiều phim, trong đó các nhân vật khi mãi không ngoi lên mặt nước, thì một là người đó bị chuột rút, hai là là cố tình tự tử, ba là – thật bi thương - bị ngột thở chết luôn rồi. Động tác bơi đẹp như thế, nên cống hiến cho thể thao nước nhà, nếu chết đi sẽ thật uổng phí.

Tôi vội bật khỏi ghế, đến kính râm còn không kịp bỏ ra, nhanh chóng nhảy xuống nước. Cứu người, ý nghĩ duy nhất trong đầu tôi, sau này được tuyên dương trên báo chí, công ty sẽ được biết đến rộng rãi hơn... =”=

Vừa sải được mấy nhịp, tôi thấy có điều không ổn. Đã lâu không bơi, lại còn chưa khởi động trước khi xuống nước, cái chân tự nhiên đau như bị bóp chặt. Khốn khiếp, chuột rút, tưởng chỉ có trên phim thôi chứ!

Đầu óc rối tung lên. Phải bình tĩnh; nhưng mà đầu nhức kinh khủng, như bị búa bổ. Toàn thân rã rời, nước lạnh thấm vào da thịt. Tôi chìm dần xuống, nhịn thở không nổi nữa rồi. Đừng nói cuộc đời tôi sẽ kết thúc một cách lãng xẹt thế này chứ?!

Bị bao vây bởi toàn nước là nước, tôi cảm nhận mình như đang mê sảng.

Tôi nhìn thấy ngày đầy nắng mùa khai giảng, tôi bắt đầu nhập học. Tiết tập trung đầu tiên, đến muộn nhất, lớp học đã kín chỗ, chỉ còn đúng một ghế trống duy nhất, bên cạnh là một bạn nữ đáng yêu nhất mà tôi đã từng gặp. Mắt sáng và tròn, khuôn mặt thanh tú, hai gò mà hồng hồng xinh x