
con người luôn luôn tận tụy với công việc, tự lên dây cót tinh thần. Tôi là một thằng đàn ông, đúng vậy; mà đã là một thằng đàn ông thì không được phép để bản thân thua kém một cô gái chân yếu tay mềm. Tôi cần phải làm việc hăng say hơn cô ấy, năng động hơn cô ấy...
Tôi nhìn chỗ hồ sơ trên bàn, nhiều quá đi mất! Không thể ngờ rằng công ty mới đăng tin tuyển nhân sự trên mạng có ba ngày, thế mà đã có đến cả nghìn hồ sơ xin việc thế này. Tôi không biết nên nghĩ rằng Minh Minh quá hot, hay nên thấy rằng người dân đất Hà Nội này đang thất nghiệp quá nhiều nhỉ? Hoặc cũng có thể so sức hút của mức lương tại Minh Minh lắm chứ? Chúng ta nên học cách suy nghĩ tích cực ^^.
Từng này hồ sơ, chỉ có mỗi mình tôi, và Jane, làm cách nào để duyệt xét toàn bộ đây? Khủng bố nhau à?
Tôi lại len lén liếc về phía “chị Trưởng phòng”. Ái chà, cũng ra dáng phết đấy chứ. Lưng thẳng một đường, đầu nghiêng hợp lí, hai con ngươi đảo nhanh, tay cầm tập hồ sơ, xem xét thật sự chăm chú. Thần thái nghiêm nghị, phong thái đĩnh đạc, gần nửa số hồ sơ trên bàn của cô ấy đã được giải quyết xong. Làm ăn gọn gàng nhanh nhẹn như thế, thảo nào ông coi Jane như bảo bối.
Đống hồ sơ của Jane, có khi nhiều gấp ba, bốn lần của tôi. Cũng phải thôi, ai bảo làm Trưởng phòng, tôi mà làm Trưởng phòng thì tôi còn làm nhiều hơn thế ấy chứ!
Thu tầm mắt, nhìn lại bản thân. Hàiz, tôi còn chưa chạm tay vào một tập hồ sơ nào...
Mới một buổi sáng, xem xong chồng hồ sơ kia, Jane là siêu nhân à @@?
Đừng mất tập trung nữa, tôi lắc đầu vài cái, hít một hơi thật sâu, bắt đầu kiểm duyệt.
Loại.
Loại.
Loại...
Tại sao lại có cả học sinh cấp ba đăng kí xin việc thế này #$^!&3!~@7... Hết sức vớ vẩn!
- Chà chà, Minh à, cậu nhiệt tình quá nhỉ? – Có lẽ do tôi quá chăm chú làm việc nên không để ý rằng Jane đã đứng đằng sau quan sát từ lúc nào. Giọng cô ấy cứ mang theo cái điệu mỉa mai, lần này cũng thế, lại còn có cả chút mùi khó chịu nữa.
- Tớ là người tận tụy với công việc, đâu giống như một số người chỉ biết đứng đó chống nạnh nhìn người khác không chớp mắt – Tôi đáp, không thèm quay người lại. Hiếm khi có dịp được lên mặt với Jane, phải tranh thủ ngay chứ. Trước giờ toàn tôi nín nhịn, nhún nhường trước cô ấy, bởi vì cô ấy giỏi hơn, được ông yêu quí hơn, con gái yếu ớt hơn,... thôi; hoàn toàn không phải do tôi kinh sợ cô ấy. Thực ra cũng hơi sợ một chút, vì cô ấy có võ mà, nhưng chỉ là sợ một chút xíu xiu thôi...
Jane gật gù, vỗ nhẹ vào vai tôi: - Cần cù mẫn cán là tốt, nhưng không cần thiết phải tốn thời gian xem xét lại đống hồ sơ mà tớ đã loại bỏ đâu.
Thế hóa ra đống này là bỏ đi à >”! Thật là nhảm nhí!
Tôi cười hề hề: - Ờ, tớ biết chứ, vậy chúng ta đi ăn trưa thôi nhỉ?
Jane nhìn tôi đầy khinh miệt, sau đó quay gót bước về chỗ làm việc, tắt máy tính. Tôi đứng dõi theo từng hành động của cô ấy, trong lòng cực kì phẫn uất. Tại sao cứ cố gắng làm gì là lại be bét thế này? Cô ấy còn vênh vênh cái mặt lên chứ, trêu ngươi tôi đấy! Tôi đang rất muốn sút cho cô ấy một phát vào mông, sút một cú thật là đau đớn, giống như những lần cô ấy đá tôi...
Tuân thủ qui tắc làm trai: Không chấp con gái, đặc biệt là gái đẹp.
Chịu đựng thêm một thời gian nữa thôi, phấn đấu được thăng chức, khi đó tha hồ lên mặt, tha hồ hạnh họe lại cô ấy. Jane à, cậu không biết tớ nguy hiểm thế nào đâu =v=’’
Phỏng vấn là một chuỗi các hành động hỏi – đáp giữa người phỏng vấn và người được phỏng vấn. Ở đây, hôm nay, tôi là người phỏng vấn.
Suốt một buổi sáng, gặp mặt đến cả trăm người khác nhau, nam nữ già trẻ đủ hết. Hỏi đi hỏi lại từng đấy câu hỏi có sẵn trong kịch bản, câu trả lời nào cũng sêm sêm nhau; thỉnh thoảng có một vài người chơi trội, phá cách, trả lời pha chút hóm hỉnh, chút phóng khoáng, v.v… Nhưng nói chung là tôi chưa thấy ai ưng mắt cả.
Jane rất niềm nở khi tiếp chuyện với mấy “anh đẹp trai”. Cái mặt phởn zai phải biết, rất đáng… khinh, sao không ai nhận ra nhỉ. Các “anh đẹp trai” kia cũng mù quáng trước cái bản mặt đặc sệt dễ thương của Jane mà; chỉ có tôi, một người tinh tường, và đã chai sạn trước cái đẹp, mới có thể nhìn rõ được bản chất tầm thường ấy thôi.
Tôi phục mình thật, dám nghĩ ra những lời thế này, Jane biết chắc tôi sẽ chết không toàn thây.
Đang trong ca phỏng vấn của Jane, với một anh chàng có cái mặt cũng khá đẹp. Lại tít mắt lên, khiếp quá; các bạn nên kiếm lấy cho mình một mối tình vững chắc mà víu vào, đừng để ế chỏng chơ như Jane, thành ra cứ thấy trai là lại như mèo thấy chuột, vồ lấy thật lố bịch. Để rồi người khác lại coi thường – tôi đấy.
Tôi tập nhìn Jane đầy miệt thị, mà mặt cô ấy dày quá thì phải, chẳng thèm để ý đến tôi, vẫn hớn ha hớn hở hỏi thăm cái anh chàng kia. Hết thuốc chữa.
Tôi đứng dậy, bước ra ngoài, tính đi dạo vài vòng công ty giết thời gian. À không, chắc chỉ một vòng thôi là đủ, công ty của tôi to quá!
Đùng một cái ông bảo tôi về Việt Nam. Đùng một cái về Việt Nam đã có cái trụ sở Minh Minh to tổ bố giữa trung tâm thủ đô thế này. Có khi ông đã định đưa tôi về Việt Nam từ trước rồi cũng nên.
Nội thất công ty sáng sủa, sang tr