
ọng, đâu đâu cũng bóng loáng. Bộ phận vệ sinh đúng thật là đỉnh của đỉnh, chỗ nào cũng sáng choang, sạch sẽ, không một hạt bụi. Nếu sau này có lên làm chức vụ cao cao, tôi nhất định sẽ tặng bằng khen cho đội ngũ nhân viên vệ sinh của công ty.
Đi nghênh ngang giữa hành lang, vừa đi vừa tự sướng, vô tình tôi đâm vào một người. Đúng hơn là người đó đâm vào tôi ý.
Con gái, thấp hơn tôi một cái đầu. Cô ta đội một chiếc mũ vành nhỏ màu trắng đã hơi ngả vàng, mái tóc nâu buông xõa sau lưng khá là dài. Nhìn mái tóc có vẻ không được suôn mượt lắm, nó hơi rối và lộn xộn, dường như chủ nhân của nó đã không chăm sóc nó kĩ lưỡng. Cô ta mặc chiếc áo thun trắng, trang trí đơn giản, cùng với quần jean, vô cùng giản dị và bình thường. Cũng chẳng có trang sức, vòng vèo dây dợ như mấy cô bé tuổi teen hiện nay. Từ trên nhìn xuống, chẳng hề có một điểm nhấn, tưởng chừng hình ảnh của cô gái này có thể biến mất ngay khỏi tâm trí sau khi nó biến mất khỏi võng mạc của người nhìn vậy.
Là con gái, sao lại thiếu điệu đà nữ tính thế nhỉ?
Cô gái này, cứ cúi gằm mặt xuống, đâm vào tôi – hay tôi đâm phải – thì ít ra cũng phải ngẩng mặt lên chân thành xin lỗi chứ! Đằng này cúi vẫn cứ cúi, mặt không nhích lên một li, tách khỏi người tôi, nghiêng người, bước tới phía thang máy. Lầm lì đến đáng sợ.
Tôi bĩu môi, quay người lại bước tiếp. Phủi phủi áo, cô ta va phải tôi khiến cái áo sơ mi đắt tiền nhăn nhúm. Từ khi vào công ty làm việc, tôi đã phải từ bỏ áo thun quần tụt để mặc thứ quần áo công sở ngột ngạt này, cực kì khó chịu. Tuy là công ty không có qui định về quần áo, Jane cũng toàn mặc váy ngắn đi quyến rũ trai công ty đó thôi, nhưng tôi là cháu của chủ tịch, cần phải tỏ ra gương mẫu trong ăn mặc T3T.
Một mùi hương từ áo thoảng lên, vô tình lọt vào mũi, gảy lên một rung động. Cái mùi này, dễ chịu ghê…
Tôi giật mình, nhìn lại về phía cô gái kia. Cô ta vừa bước vào trong thang máy. Tim đập liên hồi, có cái gì đó đang thôi thúc tôi, khiến cho cả người tôi mất kiểm soát, tự động chạy nhanh tới thang máy. Có một cảm giác rất lạ đang tuôn trào…
Thang máy đóng lại rồi.
Tôi ngẩn ngơ đứng trước cửa thang máy. Vẫn còn có chút hương thơm vương lại ở đây, rất nhẹ nhưng lại làm cho toàn thân tôi nóng bừng. Làm sao thế nhỉ, chỉ là mùi nước hoa thôi đúng không?
Nhưng một cô gái đến tóc còn không quan tâm chăm sóc, làm gì có chuyện dùng nước hoa? Với lại, hương thơm đó, giống như là đặc trưng, nước hoa không thể tạo ra thứ mùi đó được.
Cô ta là ai nhỉ, tôi không nhớ đã gặp qua cô ta ở công ty. Có thể là nhân viên Phòng Tài vụ, tôi chưa qua lại với ai ở phòng đó cả. Hay là phòng Kế hoạch, lão Trường hay bảo phòng lão có nhiều “hàng hiếm” lắm; không thể, Jane kể rằng phòng Kế hoạch toàn con trai. Cùng lắm thì là nhân viên vệ sinh, hợp lí đấy chứ, ăn mặc tầm thường như vậy…
Tôi ngước lên tấm bảng số trên thang máy, bất chợt mỉm cười. Công nghệ số, mày có ích thật đấy! Tôi thật thông minh, vậy mà không sớm nghĩ ra.
Rõ ràng là cô ta lên tầng Bảy – phòng Nhân sự của tôi – và rõ ràng là cô ta đi phỏng vấn xin việc.
Tự nhiên tôi thấy có hứng thú với công việc, đứng đợi thang máy rồi cũng leo lên phòng làm việc thân yêu.
—————————-
End Chapter 13.
C14-1
Tự nhiên tôi thấy có hứng thú với công việc, đứng đợi thang máy rồi cũng leo lên phòng làm việc thân yêu.
Cả hành lang dài, hai bên là hai hàng người, một loạt những gương mặt triển vọng. Ai ai cũng tươi tắn, tràn đầy tự tin. Chỉ trừ một người.
Tôi nhìn thấy ngay cái mũ trắng của cô ta. Mặt cúi gằm xuống, không để cho người khác thấy được bất kì biểu hiện gì trên khuôn mặt. Cứ lầm lì thế này làm sao mà xin được việc cơ chứ, cô ta không thấy ai cũng phải cố nhăn răng nhăn lợi ra cười à?
Cô ta đứng cuối hàng; nhiều người đến sau cố tình chen lên trước, cô ta cũng không ý kiến gì, đứng lui xuống. Trời ơi, đồ ngốc nhà cô, sao không lên tiếng quát cho mấy đứa vô kỉ luật kia một trận hả?! Tôi nhớ mặt rồi nhé, tí nữa đánh trượt thẳng cẳng luôn, mấy kẻ không có văn hóa >”<
Mà sao tôi lại thấy bức xúc nhỉ, tôi có phải người bị chiếm chỗ đâu? Tại sao lại phải lo cho người khác như vậy? Đúng là tôi bị mắc bệnh cao cả rồi; cao cả với Jane, giờ lại cao cả với cô gái mũ trắng giản dị này.
Không phải nói tôi mê cô ta đấy chứ? Ở cô ta nhìn vào không hề thấy một điểm thu hút nào luôn, chỉ là có cái gì đó…
A tôi sắp điên mất! Cô ta lại bị đẩy xuống thêm rồi. Sao lắm người đến phỏng vấn thế!
Tôi bực bội nhìn cô gái mũ trắng lần cuối, rồi mặt nặng mày nhẹ bước vào phòng. Làm mấy người đứng đầu - đang chuẩn bị tâm lí thoải mái nhất để phỏng vấn – một phen hốt hoảng lo lắng.
- Xong rồi, anh có thể về. Nếu công ty thấy OK em sẽ gọi cho anh, nhé? – Jane mỉm cười xinh đẹp với anh chàng kia. Anh ta có vẻ đẹp trai hơn cái anh khi nãy, chắc sẽ được Jane “mê zai” tuyển thôi. Chúc mừng anh.
Anh chàng mê mẩn nhìn Jane, lưu luyến mãi không rời, chỉ đến khi tôi ho hắng loạn xạ lên, anh ta mới bừng tỉnh, liếc mắt đưa chút tình ái cuối cùng gửi tới Jane, vẫy vẫy tôi ra về. Trước lúc ra còn bắt tay tôi, chúc tôi may mắn.