
nữa...
Rùng mình, tự nhiên lạnh ớn cả sống lưng. Quay mặt sang bên, Jane đang nhìn tôi đầy ác khí. Lại đọc ý mắt nào, cô ấy muốn hỏi tôi rằng tại sao tôi cứ nhìn chằm chằm con gái nhà người ta như thế đây mà.
- Ra ngoài đi Phó phòng – Jane giở hồ sơ ra xem, nói giọng kẻ cả. Cô ấy đã đánh một đòn mạnh vào nỗi đau của tôi. Phó phòng, phó phòng, phó phòng,... cái chức danh này càng nghe càng thấy đáng khinh >”<
Tôi đang rất tò mò về Mũ Trắng, nên đành dìm đau thương xuống cùng, mặt dày cười xu nịnh: - Tớ còn có chút việc đang làm...
- Ra ngoài đi Phó phòng – Jane ngắt lời tôi, ngữ điệu trầm thấp hơn vừa nãy, ánh mắt vẫn đang thăm dò trên trang hồ sơ không rời. Chị Trưởng phòng à, có nhất thiết đuổi tôi ra khỏi phòng không, tôi là Phó phòng cơ mà =.=
Phòng này có mỗi hai người, Trưởng với Phó, hãnh diện ghê chưa _ ___!
Nhưng dù gì thì gì tôi vẫn có quyền ở lại đây chứ! Hai người con gái này ở trong phòng có thể nói chuyện gì hả... Nếu là chuyện của công ty, tôi càng phải biết, tôi là cháu của Chủ tịch đấy. Nếu không phải chuyện của công ty, thì người phải ra ngoài là các người mới đúng, công ty không phải là chỗ để các người bàn bạc chuyện ngoài đường.
Jane liếc mắt nhìn tôi, tôi vẫn kiên cường đứng vững tại chỗ. Bàn tay xinh đẹp của Jane hơi nắm lại.
- Phó phòng... – Cô ấy nhếch mép nhìn tôi.
Nguy hiểm cực độ o.O! Tôi giơ giơ hai tay lên, làm điệu bộ đầu hàng, lầm lũi bước ra khỏi phòng. Từ ngoài cũng có thể trông được vào trong, thôi thì phán đoán câu chuyện của họ qua khẩu hình miệng vậy.
Tôi kê ghế, ngồi nhìn chằm chằm vào Mũ Trắng. Ban nãy khi cô ta bước qua chỗ Jane, tôi lại ngửi thấy cái mùi đó. Không rõ rệt lắm, nhưng đúng là cái mùi đó!
Jane bực bội, quắc mắt về phía tôi, khiến tôi té ghế. Sau đó, cô ấy tiến đến, kéo rèm lại, kín mít. Thế là hết phim.
Jane, cậu là cái đồ phá đám, hứ!
C14-2
Jane, cậu là cái đồ phá đám, hứ!
Đến nửa tiếng sau, Mũ Trắng mới bước ra, cúi đầu chào Jane, rồi cúi đầu chào tôi. Tôi đang ngơ ngác, cúi cúi đầu chào. Sau đó Mũ Trắng bước thẳng về phía trước, còn Jane thì kéo tôi vào phòng.
- Này cậu có ý với cô gái đấy hả? – Jane dúi tôi ngồi xuống ghế, làm mặt nghiêm nghị. Tôi thấy giống như đang bị thẩm vấn vậy.
- Có ý gì chứ? – Tôi đẩy cô ấy ra, phủi thẳng quần áo, lấy lại chút phong độ.
- Làm trò! – Jane bĩu môi. Tôi ghét cái bản mặt của cô ấy lắm rồi đấy! Jane thối!
Tôi cũng không biết tôi có “ý gì” với Mũ Trắng không nữa, chỉ cảm thấy rất có hứng thú soi mói thân phận của cô ta, dù cho cô ta chẳng có một điểm đáng chú ý. Tới giờ tôi vẫn chưa nghiệm ra được tại sao một cô gái hiện đại lại ăn vận bình thường và hành động kì quặc như thế.
Jane đá vào chân tôi: - Rõ ràng là có ý với người ta nhé! – Cô ấy chớp chớp mắt, chống cằm nhìn mơ màng lên trần nhà – Có muốn thăm dò chút không, tớ có hồ sơ của cô bé đây. Chỉ cần đút lót một chút thôi...
Nhìn kìa, trong sáng chưa, thánh thiện chưa, con trai nhìn vào mê chưa... Đồ lưu manh, chưa gì đã định ăn đút lót của nhân viên rồi, tương lai không thể trở thành một lãnh đạo ưu tú đâu mà! Jane à, cậu nghĩ tớ sẽ hạ mình “đút lót” cậu để có được hồ sơ của một cô gái qua đường ư? Cậu khinh thường tớ quá rồi đấy!
Thực ra, cô ấy khinh thường tôi là đúng. Bởi vì, bây giờ đây, tôi đang “đút lót” cô ấy một suất Combo kem ly hạng Một tại WowIce, trước sự ngưỡng mộ của bao chàng trai ngồi xung quanh. Họ nói tôi quả là ga-lăng với bạn gái, ặc ặc, thật là tự hào biết bao khi có được một người bạn gái cơ hội thế này =.=”. Thảo nào cô ấy ế.
- Cô bé ấy có gì mà cậu lại thích? – Jane vừa xúc kem vừa hỏi.
Tôi có nói là tôi thích Mũ Trắng à? Tôi là người lãng mạn thật đấy, nhưng không kinh dị đến mức gặp cái thích luôn, tiếng sét ái tình đâu. Vả lại, mặt còn chưa nhìn thấy, thích làm sao được.
- Tò mò chút thôi. Đó là ai vậy? – Tôi gẩy gẩy thìa kem. Jane ăn nhiều như heo ý, tốn bao nhiêu tiền rồi; sốt hết cả ruột, tôi chẳng có tâm trí mà ăn kem nữa, cứ ngồi khuấy khuấy, thành ra bây giờ ly kem nhìn như bãi..., rất mất thẩm mĩ.
Từ lúc vào cái quán WowIce này, tôi đã thấy có cái gì đó là lạ, thiếu tự nhiên. Hình như chúng tôi đang bị bám đuôi, hoặc là có ai đó theo dõi chúng tôi. Vệ tinh của Jane chăng, hay vệ tinh của tôi =.=. Cũng có thể là ảnh hưởng nặng nề từ bộ phim về gián điệp tối hôm qua chiếu trên StarMovie mà chúng tôi đã xem.
Jane vẫn cắm cúi ăn, cô ấy đang vét nốt ly kem. Sau đó ngẩng lên, gọi thêm một suất nữa. Kinh hoàng, tôi đã bao giờ nói với các bạn chưa nhỉ, cô ấy là siêu nhân, mà không, khủng khiếp hơn cả siêu nhân >”
Mép của cô ấy vẫn còn dính vết kem màu nâu nâu. Lớn tướng rồi mà vẫn bị dính kem à?
– Cô bé ấy là Cử nhân Tiến sĩ Đại học Quốc Gia. – Jane cười nói, ánh mắt vẫn háo hức hướng về phía bar, nơi người ta đang chuẩn bị kem cho cô ấy.
Jane à, không có cảm giác gì sao, mép phải, mép phải kia kìa…
Chẳng thể chịu nổi nữa, xấu hổ quá đi. Tôi rút một tờ khăn giấy trong chiếc hộp nhỏ xinh, dí dí lên mồm của Jane. Cô ấy nhanh nhẹn giật người ra sau, dân có võ có khác, hất hàm nhìn tôi đầy nghi vấn.
– Mé