
g cùng nhau.”
“Ai nói không thể sống cùng nhau?” Lạc Khuynh Hoàng thấy ánh mắt chua sót của ca ca mình, trong lòng cực áy náy, ca ca là vì nàng mới rối rắm đến thế, nàng trăm triệu lần cũng không cho ca ca vì nàng mà hy sinh như thế. Nụ cười càng thêm nhiệt tình, Lạc Khuynh Hoàng vui vẻ nói thêm: “Nạp Lan đại nhân đã đáp ứng quy thuận Vũ. Ca cứ yên tâm mà rước chị dâu về nhà!”
“Thật sự?!” Lạc Vân chỉ nghe lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, vui sướng hiện rõ trên mặt, nhìn Quân Khuynh Vũ, ánh mắt mắt mang theo sự nghi ngờ cùng dò hỏi, hắn sợ Lạc Khuynh Hoàng vì không muốn hắn khổ sở mà cố ý nói như vậy.
“Tất nhiên.” Tuy Quân Khuynh Vũ ghen tị với quan hệ thân thiết giữa Lạc Vân Chỉ và Lạc Khuynh Hoàng nhưng mà Lạc Vân Chỉ đối tốt với Lạc Khuynh Hoàng, hắn thấy được, trong lòng cũng thập phần cảm kích cậu ta, khóe môi nổi lên ý cười, tiếp tục nói: “Nạp Lan Nhược là người thông minh, đương nhiên hiểu được đi theo chủ tử thế nào mới là tốt nhất!”
Lạc Vân Chỉ được câu trả lời của Quân Khuynh Vũ, vui sướng càng đậm trong mắt, lập tức quay đầu nhìn đến Nạp Lan Lâm cách đó không xa, vui sướng càng rõ ràng hơn, hắn bước nhanh tới chỗ Nạp Lan Lâm, kéo tay nàng, nụ cười rạng rỡ nói ra gì đó.
Lạc Khuynh Hoàng và Quân Khuynh Vũ đứng tại chỗ nhìn Lạc Vân Chỉ và Nạp Lan Lâm. Lạc Khuynh Hoàng thấy nụ cười rạng rỡ của huynh trưởng mình thì khóe mắt đuôi lông mày đều lây nhiễm ý cười, mang theo hương vị ấm áp.
Môi của nàng bất giác cũng lộ ra nụ cười dịu dàng. Ca ca của nàng nên cười rạng rỡ như thế. Chính là tràn ngập ánh sáng, tinh thần sảng khoái.
Nhìn xa xa, không chỉ có Lạc Vân Chỉ mang ý cười mà ngay cả trên mặt Nạp Lan Lâm cũng ngập tràn tươi cười, từ xa cười cảm kích với Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng không khỏi có chút hổ thẹn. Lạc Vân Chỉ và Nạp Lan Lâm vốn được ở bên nhau, nếu không phải vì nàng, bọn họ sẽ không bị chia cách, chẳng qua đây là việc nàng nên làm, có tư cách gì mà nhận sự cảm kích của bọn họ đây?
Yến hồi gần kết thúc. Quân Khuynh Vũ bắt đầu hỏi các hoàng tử công chúa và con trai con gái của các đại thần ý trung nhân trong lòng mình.
“Thần Lạc Vân Chỉ nguyện ý cưới con gái Lại bộ Thượng thư Nạp Lan Lâm làm vợ.” Trước mặt các tiểu thư và công tử quan lại đây đưa ra yêu cầu xin cưới, Lạc Vân Chỉ thoải mái bước ra, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng.
Đối với chuyện Lạc Vân Chỉ xin cưới Nạp Lan Lâm làm vợ, Quân Vũ Thần có chút ngoài ý muốn, ông không khỏi nhíu mày, chậm rãi nói: “Hửm? Vân Chỉ xác định?”
“Thần xác định! Thần nguyện ý cưới Nạp Lan Lâm làm vợ, cả đời này trân trọng nàng!” Lạc Vân Chỉ kiên định trả lời, ánh mắt dịu dàng hướng đến trên người Nạp Lan Lâm, làm các tiểu thư quan gia người người thất vọng.
Có tiểu thư cảm thán: “Kinh thành tứ công tử hiện tại đã có hai người định ra hôn sự! Chỉ còn lại Tư Triệt công tử và nhị hoàng tử Quân Kiền Linh thôi!”
“Ta nói chứ, thất hoàng tử cưới Lạc Khuynh Hoàng cũng là hai người xứng đôi. Nhưng Nạp Lan Lâm này, ngoại trừ xuất thân cao thì thực tại cũng không có ưu điểm gì, lớn lên cũng không được xinh đẹp, lại không nghe ra có tài nghệ gì hơn người, Lạc Vân Chỉ sao có thể coi trọng nàng đây!” Một tiểu thư khác không phục nói.
“Tài nghệ bên ngoài chẳng qua là vật ngoài thân. Quan trọng là có tâm. Tấm lòng chị dâu đối với ca ca ta, thế gian khó có người nào có thể sánh kịp.” Nghe thấy các tiểu thư quan gia nghị luận, Lạc Khuynh Hoàng không khỏi cau mày, đi tới bên cạnh các nàng lạnh giọng lên tiếng.
Mấy tiểu thư này có chút kinh ngạc nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Trong bọn họ có mấy người có ấn tượng không tệ với Lạc Khuynh Hoàng, cũng có vài người hết sức ghen tị với Lạc Khuynh Hoàng nhưng bất kể ra sao, các nàng đều rõ, Lạc Khuynh Hoàng là người không thích cùng các nàng so đo, thế nào mà hôm nay lại tìm tới cửa?!
“Các ngươi nói ta thế nào, ta mặc kệ. Nhưng ta không muốn nghe thấy các ngươi ở sau lưng chê bai chị dâu ta không phải! Nếu để ta nghe các ngươi hồ ngôn loạn ngữ một lần nữa thì đừng trách ta không khách khí!” Lạc Khuynh Hoàng đương nhiên hiểu sự nghi hoặc trong mắt của các tiểu thư này, lạnh giọng đe dọa.
Ngày thường không cùng các nàng so đo, chẳng qua nàng không quan tâm, không đáng cùng các nàng tranh cãi mà thôi.
“Hoàng nhi không quản, bản điện hạ quản. Các người tốt nhất nên trông nom cho tốt cái miệng mình, mặc kệ là Hoàng nhi hay Nạp Lan Lâm, bản điện hạ cũng không muốn nghe từ miệng các ngươi nói các nàng một điều không phải!” Quân Khuynh Vũ không biết khi nào đã đến bên cạnh Lạc Khuynh Hoàng, đôi mặt hạnh hẹp dài loé lên hàn quang, nhìn chúng tiểu thư quan gia.
Mấy tiểu thư này bị dọa đến sửng sốt, một đám liên tục gật đầu.
Quân Khuynh Vũ nắm tay Lạc Khuynh Hoàng kéo nàng rời khỏi, tay Lạc Khuynh Hoàng bị Quân Khuynh Vũ nắm lấy, có thể cảm nhận được độ ấm chỉ thuộc về hắn, vô cùng ấm áp.
Quân Khuynh Vũ luôn như vậy, vì sợ ngón tay lạnh lẽo sẽ kích thích nàng cho nên mỗi lần nắm tay nàng luôn rót nội lực lên ngón tay sưởi ấm. Hắn nguyện vì nàng mà không ngại phiền phức, thậm chí nguyện ý vì nàng dính vào những chuyện nữ nhân gièm