Old school Swatch Watches
Trọng sinh đích nữ cuồng hậu

Trọng sinh đích nữ cuồng hậu

Tác giả: Thủy Thanh Thiển

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327572

Bình chọn: 9.5.00/10/757 lượt.

c nàng sao?!

Ngón tay gắt gao xiết chặt, cho đến khi các đốt ngón tay gần như trắng bệch, Âu Dương Nhược Hi đột nhiên nâng lên đôi mắt, oán độc nhìn Lạc Khuynh Hoàng, nàng sẽ đối phó Lạc Khuynh Hoàng, coi như cho Lăng Vũ Lưu chiếm một chút tiện nghi đi!

Nghĩ đến đây, Âu Dương Nhược Hi cố ý bày ra bộ dạng kỳ quái, nói với Lạc Khuynh Hoàng, “Khuynh Hoàng quận chúa nói là vẽ một bức trăm điểu triêu phượng đồ, tại sao trong bức tranh này chỉ có một con phượng hoàng vậy?”

Lời vừa nói xong, mọi người cũng mang ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng. Thần sắc của Lạc Khuynh Hoàng không hề lo lắng, tựa tiếu phi tiếu, từ từ nói, “Chỉ có một con phượng hoàng sao?! Chư vị nhìn kỹ lại xem.”

Nghe xong lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, mọi người lập tức cẩn thận nhìn lại bức họa của Lạc Khuynh Hoàng, chỉ chốc lát, trong mắt mọi người đều hiện lên một tia kinh dị, có người thậm chí há to miệng, một bộ không thể tin được, ngay cả Quân Khuynh Vũ cũng nhịn không được mà nhíu mày.

Vừa rồi mọi người thấy Lạc Khuynh Hoàng vẽ, đều thấy được một con phượng hoàng trông rất sống động, bởi vậy cho rằng Lạc Khuynh Hoàng chỉ vẽ một con phượng hoàng, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, mới phát hiện làm sao chỉ có một con phượng hoàng?! Rõ ràng là trăm điểu, vài nét bút điểm xuyết cánh phượng hoàng kia, chính là tách ra từng lông vũ phượng hoàng, như có trăm con chim đang giương cánh bay cao.

Lúc này Âu Dương Nhược Hi cũng chú ý tới huyền cơ trong bức tranh, nàng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, thì thào lẩm bẩm, “Làm sao có thể! Làm sao có thể?!”

Vẽ một bức họa như vậy, cho dù có cho nàng cả một ngày, nàng cũng không thể vẽ được, làm sao Lạc Khuynh Hoàng có thể chỉ trong thời gian làm sao ngắn ngủi lại vẽ được?!

Ngay cả dung nhan luôn luôn cao quý thanh nhã của Lăng Vũ Lưu cũng xuất hiện một vết rách, trong con ngươi nàng nhìn Lạc Khuynh Hoàng, có rất nhiều cảm xúc đan xen, không thể tin, thưởng thức, ghen tị, thậm chí còn có một tia hiểu rõ.

Khóe môi nàng giương lên tươi cười, ôn hòa có lễ hướng về phía Lạc Khuynh Hoàng nói, “Khuynh Hoàng quận chúa tâm tư kín đáo, họa kỹ siêu quần, Vũ Lưu thua tâm phục khẩu phục.”

Âu Dương Nhược Hi bĩu môi, vẻ mặt không cam lòng nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Tuy rằng nàng không nhận thua, nhưng trong lòng mọi người đều đã có kết quả. Triều thần làm giám khảo tự nhiên cũng không chút do dự tuyên bố Lạc Khuynh Hoàng thắng.

Lúc này, ánh mắt mọi người ở đây nhìn Lạc Khuynh Hoàng đều trở nên kinh diễm. Nếu nói ban đầu chỉ là kinh ngạc vì dung mạo tuyệt thế của nàng, thì vì một bức họa này, không thể nghi ngờ là đã làm cho bọn họ cảm thấy, Lạc Khuynh Hoàng thật đáng được tam quốc quyền quý cầu hôn. Nữ tử như vậy, nam tử nào trên thế gian này có thể không động tâm?

“Thứ hai. Tấu một khúc cầm.” Thái giám tiếp tục đọc.

Quân Ngữ Yên tựa vào nhuyễn tháp, vẻ mặt xuất hiện thần sắc ốm yếu, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, so cầm kỹ với Lạc Khuynh Hoàng? Âu Dương Nhược Hi này thật đúng là không biết lượng sức!

Hừ! Nàng tuy rằng hận thấu xương Lạc Khuynh Hoàng, nhưng Âu Dương Nhược Hi này cũng không tốt đẹp gì với nàng, nếu không phải bởi vì Âu Dương Triệt, nàng cũng sẽ không biến thành bộ dáng như quỷ ngày hôm nay, trận tỷ thí này, cho dù là ai thua, nàng cũng vui vẻ mà nhìn!

“Tiếng đàn vốn khó phân cao thấp. Nếu là diễn tấu riêng biệt, sợ là khó xử chư vị bình thẩm. Theo ngu kiến của Vũ Lưu, không bằng ba người chúng ta đồng tấu, tiếng đàn của ai có thể dẫn dắt hai người kia, là người thắng, như thế nào?” Lăng Vũ Lưu nghe xong thể loại tỷ thí, vô cùng dịu dàng nói.

Âu Dương Nhược Hi nghe xong hừ lạnh một tiếng, từ từ nói, “Có gì không thể?!”

Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt nhìn Lăng Vũ Lưu, khóe môi nhếch lên một tia ẩn ý, từ từ nói, “Khuynh Hoàng cũng không có ý kiến.”

Trong lòng đã cân nhắc, nói vậy Lăng Vũ Lưu đã nghe chuyện nàng so cầm nghệ với Quân Ngữ Yên, lo sợ tách tỷ thí riêng biệt, sẽ bại bởi nàng, vì thế đưa ra đề nghị ba người cùng tấu, từ đó, sẽ nghe không ra cảnh giới trong đó, ngược lại là so cầm kỹ và định lực .

Nhưng mà, cho dù các nàng ra điều kiện như thế nào đi nữa, Lạc Khuynh Hoàng nàng cũng sẽ không sợ hãi! Mặc kệ như thế nào, nàng tất nhiên cũng sẽ phụng bồi.

Ba người đồng thời đặt ngón tay trên huyền cầm. Lăng Vũ Lưu và Âu Dương Nhược Hi đồng thời đánh đàn, tiếng đàn truyền ra, tiếng đàn của hai người dây dưa cùng một chỗ, nhưng rõ ràng có thể thấy tiếng đàn của Lăng Vũ Lưu tốt hơn.

Tất cả mọi người có chút sốt ruột nhìn Lạc Khuynh Hoàng, phải biết rằng một khi tiếng đàn của Lăng Vũ Lưu và Âu Dương Nhược Hi vào cao trào, Lạc Khuynh Hoàng muốn phá giải, tuyệt không phải chuyện dễ dàng.

Nhưng bản thân Lạc Khuynh Hoàng không chút hoang mang, khóe môi còn mang theo tươi cười bình tĩnh mà thản nhiên, trong bình tĩnh thản nhiên lại có một cỗ khó tự tin khó có thể nói thành lời, đợi cho tiếng đàn của Âu Dương Nhược Hi dần dần yếu đi, tiếng đàn của Lăng Vũ Lưu dần dần tiến vào thời điểm cao trào, Lạc Khuynh Hoàng mới đưa ngón tay đặt lên huyền cầm.

“Tranh” .

Một tiếng cao vút, đánh gãy