
đã có cơ hội ra nước ngoài, nhưng do anh ta ra sức khẩn cầu, cuối cùng cô cũng mềm lòng, chấp nhận ở lại. Lần đó, cô nói: “A Luân, anh nợ em đấy nhé! Sau này nhất định phải đối xử tốt với em, rõ chưa? Dù một ngày nào đó chúng ta chia tay, anh cũng vẫn phải đối tốt với em đấy”.
Anh ta cười hì hì: “Làm sao chúng ta có chuyện chia tay cơ chứ”.
Sau đó, Nguyễn Thiếu Song phản bội anh ta. Hôm cô gọi điện thoại cầu cứu, anh ta không thèm để ý đến cô. Tới khi cô bị mất tích, hồi tưởng lại quá khứ, nhìn những dấu vết cô để lại ở nhà, anh ta mới nhận ra sai lầm của mình.
Nếu ban đầu, anh ta không cầu xin cô đừng ra nước ngoài, thì làm gì có chuyện cô sống không thấy người, chết không thấy xác?
Nếu không phải anh ta suốt ngày chúi mũi vào công việc nghiên cứu, ít dành thời gian ở bên cô, thì làm gì có chuyện, vì cô đơn nên cô mới ngã lòng trước một người đàn ông khác?
Nếu không phải gia thế của anh ta bần hàn, tướng mạo bình thường, tính cách cũng không tâm lý, hài hước, làm sao cô có thể rơi vào tấm lưới tình do Tư Đồ Dập dệt nên?
Nếu không phải… anh ta không giữ lời hứa, thì bây giờ đâu đến nỗi ngày đêm nhớ nhung cô, nhìn thấy bất cứ cô gái văn phòng xinh đẹp nào cũng đều tưởng nhầm là cô?
Sau đó, cuộc đời anh ta chỉ còn lại mục đích duy nhất. Làm thế nào để trả thù? Con đường phía trước mờ mịt, trên đời này có ai chú ý đến nỗi hận của một người thấp cổ bé họng.
“Sao anh lại nghĩ đến chuyện mô phỏng chân dung tâm lý tội phạm của Tư Đồ Dập rồi đi giết người?” Hàn Trầm hỏi.
“Tôi đọc sách.” Thiệu Luân cười gượng gạo. “Tôi xem rất nhiều sách về lĩnh vực tâm lý tội phạm.”
Ban đầu, anh ta chỉ muốn theo dõi Tư Đồ Dập để thu thập chứng cứ phạm tội của hắn, nhưng bận rộn mấy tháng trời cũng không thu được kết quả. Một ý nghĩ luôn quanh quẩn trong đầu anh ta: Thu thập chứng cứ thì có tác dụng gì? Nhà Tư Đồ vừa có tiền vừa có quyền thế, đến lúc đó, thế nào họ cũng tìm người gánh tội thay hắn cho mà xem.
Anh ta cũng không rõ ý tưởng điên rồ này xuất hiện từ bao giờ, chỉ biết có quá nhiều lý do thôi thúc anh ta hành động: Những cô gái ở hộp đêm vốn nhơ nhớp bẩn thỉu, nhìn thấy họ, giống như nhìn thấy Nguyễn Thiếu Song khi bị cám dỗ. Chỉ cần tạo ra chứng cứ, tạo ra vụ án lớn là có thể khiến cảnh sát vạch trần tấm mặt nạ của Tư Đồ Dập. Hơn nữa, vì Thiếu Song, anh ta đã quyết định từ bỏ tất cả.
Đối với một người xuất thân ngành kỹ thuật như Thiệu Luân, kế hoạch tiếp theo như một bài toán đang chờ được giải đáp. Vô số buổi đêm, anh ta nhốt mình trong phòng nghiên cứu nguyên lý của tâm lý tội phạm, đặt ra nhiều vấn đề từ các góc độ khác nhau, vượt qua muôn vàn khó khăn vất vả mới có thể tạo ra chân dung của Tư Đồ Dập, để từ đó đưa ra một kế hoạch phạm tội mà anh ta sẽ thực thi trong tương lai.
“Anh tiến hành quá trình phạm tội như thế nào? Đề nghị kể lại chi tiết.” Lải Nhải lên tiếng. Lời khai của Thiệu Luân khiến ba người đàn ông có mặt đều trầm mặc.
“Sau khi bán nhà bố mẹ để lại, tôi mua trả góp một chiếc ô tô giống hệt Tư Đồ Dập.” Thiệu Luân nói. “Xác định mục tiêu xong, tôi sẽ tạo ra cơ hội gặp gỡ tình cờ trong cuộc sống thường ngày. Ví dụ, chạy thể dục buổi sáng, không cẩn thận đâm phải xe đối phương… thế là quen biết bọn họ một cách tự nhiên”.
Ban đầu, anh ta chỉ định dè dặt thử nghiệm. Nhưng vì anh ta lái xe sang, mặt comple đắt tiền, tự xưng là giáo sư nên các cô gái không một ai nghi ngờ, hiệu quả đạt được rất tốt. Dần dần, anh ta trở nên thành thục hơn, thậm chí có thể tiếp xúc với các cô gái xinh đẹp một cách dễ dàng. Không những thế, anh ta còn tương đối thích quá trình này.
Bình thường, Thiệu Luân hay dùng ê-te, khiến các cô gái ngất xỉu trên ô tô, hoặc trực tiếp đánh vào đầu họ. Sau đó, anh ta bắt họ về ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố.
“Anh có nhớ rõ quá trình hành hạ từng nạn nhân không?” Lải Nhải hỏi.
Thiệu Luân im lặng một lúc mới trả lời: “Tôi chỉ nhớ người cuối cùng thôi. Còn ba cô gái đầu tiên, tôi đều uống rượu trắng trước khi ra tay. Hễ uống rượu vào là tôi không thể khống chế bản thân, nhiều chuyện cũng chẳng nhớ rõ”.
Nhưng như vậy thật ra cũng tốt. Anh ta vẫn còn nhớ tường tận, khi bắt cóc nạn nhân đầu tiên về nhà, bắt gặp đôi mắt khiếp sợ của cô gái, trong lòng anh ta cũng hoảng loạn và mâu thuẫn.
“Xin hãy thả tôi ra! Giáo sư, tôi xin anh! Anh cần bao nhiêu tiền, tôi cũng cho anh!” Cô gái ra sức khẩn cầu.
“Câm miệng!” Anh ta ngồi ở phía đối diện, mặt mày u ám. Cảm thấy cổ họng khô rát, anh ta uống một ngụm nước lớn rồi bắt đầu tu rượu ừng ực. Thiệu Luân nghĩ, làm thế nào bây giờ? Nếu thả người phụ nữ kia về, chắc chắn anh ta sẽ bị tống vào tù, toàn bộ kế hoạch sẽ trở thành công cốc.
Anh ta không nhớ sau khi say rượu, bản thân đã làm gì. Vài tiếng sau, anh ta mới tỉnh dậy, đầu nhức như búa bổ. Vừa mở mắt, Thiệu Luân liền nhìn thấy người phụ nữ giống con búp bê bị vỡ thoi thóp ngồi ở đó, toàn thân đầy vết thương, mặt đất máu tươi lênh láng. Còn anh ta nằm sấp bên chân cô gái, tay cầm con dao dính đầy máu.
Chứng kiến cảnh tượng trước mặt, anh ta chết sững trong giây lát. Anh ta là ác quỷ