
văn phòng suốt ngày giấu giấu giếm giếm. Buổi sáng đi làm, cách hai con phố chị đã xuống xe rồi.” Châu Tiểu Triện cố tình trêu chọc cô. “Lão đại đúng là người đàn ông tốt. Chị xem, anh ấy vừa đẹp trai, vừa giỏi giang, gia thế tốt, lại chung thủy với chị. Chậc chậc… Một công tử Bắc Kinh hồn bay phch lạc vì chị bao nhiêu năm liền!”
Nghe cậu ta nói vậy, trong lòng Cẩm Hi quả nhiên vui hơn nhiều. Châu Tiểu Triện ngẫm nghĩ rồi thu lại nụ cười, đồng thời cất giọng nghiêm túc: “Em cảm thấy lão đại thích chị thích đến cực hạn rồi. Sau này, chị phải đối xử tốt với anh ấy, giở thói tiểu thư ít thôi!”.
Cẩm Hi từ tốn hỏi: “Sao cậu biết anh ấy thích tôi đến cực hạn rồi?”.
Châu Tiểu Triện: “Sáng hôm qua, trước khi đi làm, anh ấy ngồi bên giường chị một lúc lâu. Ánh mắt đó… thật khó diễn tả. Anh ấy cầm tay chị hôn mãi. Không phải em cố tình nhìn trộm đâu, tại anh ấy không đóng cửa, cũng chẳng thèm để ý, cứ coi em như không tồn tại. Trước đây, em cho rằng bác sĩ Từ tương đối si tình. Hôm qua, em mới phát hiện, đừng thấy lão đại bình thường ngạo nghễ, thật ra còn si tình hơn cả bác sĩ Từ ấy chứ. Chị đến với lão đại mới là quyết định đúng đắn”.
Cẩm Hi lặng thinh. Cô bất chợt nhớ tới lúc mới ở bên nhau, Hàn Trầm từng nói: “Anh luôn nhớ đến sự tồn tại của em, tìm em hết ngày này đến ngày khác. Tại sao em chưa bao giờ nhớ tới anh?”.
Hình như, anh yêu cô còn nhiều hơn cô yêu anh thì phải. Trong tim dội lên cảm giác mềm mại, cô nói khẽ: “Thật ra, tôi thấy bản thân ngày càng thích anh ấy, thích vô cùng”.
Câu này hơi buồn nôn, Châu Tiểu Triện bật cười thành tiếng. Cẩm Hi liền cầm hộp giấy ăn đánh cậu ta.
“Đúng rồi!” Chợt nhớ đến một chuyện khác, sắc mặt cậu ta lại trở nên nghiêm túc: “Em muốn báo với chị một tin xấu. Chẳng phải chúng ta phát hiện camera trong nhà Thiệu Luân, rồi đi khám xét nhà Tư Đồ Dập hay sao? Nhưng mọi người phát hiện, đoạn phim chị bị đánh lén đã bị xóa mất. Hôm qua, người của phòng kỹ thuật nói là không thể khôi phục. Tư Đồ Dập khẳng định không phải anh ta xóa. Lúc đó, anh ta bận thu dọn hành lý để bỏ trốn nên chẳng kịp để ý xem đối tượng trong hình ảnh thu được là ai”.
Cẩm Hi ngoáy đôi đũa trong bát hồi lâu.
“Chị không nhìn thấy mặt mũi của kẻ tấn công mình sao?”
Cẩm Hi lắc đầu: “Thân thủ của hắn cũng ngang tôi”, ngừng vài giây, cô cất giọng lạnh lùng: “Thù này không báo, tôi sẽ không ngừng nghỉ!”.
Châu Tiểu Triện đập bàn: “Đúng! Đây mới là tác phong của tổ Khiên Đen chúng ta!”.
Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên reo vang. Hai người nhìn nhau, Châu Tiểu Triện hỏi nhỏ: “Ai đấy nhỉ?”.
“Tôi làm sao biết được! Đây là nhà Hàn Trầm chứ có phải nhà tôi đâu.”
Châu Tiểu Triện đi đến cửa ra vào, quan sát bên ngoài qua lỗ mắt mèo: “Ồ, là một đồng nghiệp của phòng Giám định, hình như họ Đàm. Anh ta đến đây làm gì nhỉ?”.
“Tổ trưởng Hàn!” Người đó vừa gõ cửa vừa gọi lớn tiếng.
Cẩm Hi cũng đứng dậy, đi đến nép vào tường rồi đưa mắt ra hiệu Châu Tiểu Triện. Cậu ta mở hé cánh cửa, cười hì hì với người bên ngoài: “Anh Đàm, anh tìm lão đại bọn em có chuyện gì thế?”.
Đồng nghiệp họ Đàm hơi bất ngờ khi thấy Châu Tiểu Triện: “Là Tiểu Triện đúng không? Cậu làm gì ở đây vậy?”.
“À, lão đại đang bận việc ở cơ quan, bảo em qua nhà lấy ít tài liệu ấy mà.” Châu Tiểu Triện đáp rất trôi chảy.
Người đồng nghiệp lại nói: “Vừa rồi, tôi đi qua văn phòng của các cậu, chẳng thấy một ai, gọi điện cho Tổ trưởng Hàn không được nên tôi đành mang đến nhà”. Anh ta đưa một chiếc hộp nhỏ cho Châu Tiểu Triện: “Cậu mang vào trong cất giúp tôi nhé!”.
Châu Tiểu Triện nhận lấy: “Gì vậy anh?”. Nhìn thấy chiếc hộp, Cẩm Hi hơi ngẩn người.
“Mấy ngày trước, Tổ trưởng Hàn mang đến phòng chúng tôi, nhờ kiểm nghiệm ấy mà. Thấy anh ấy có vẻ coi trọng nó nên vừa ra kết quả, tôi liền mang cho anh ấy ngay. Được rồi, cậu nhớ giúp tôi, tôi về đây.”
Cẩm Hi mở chiếc hộp, bên trong quả nhiên là sợi dây chuyền đen sì sì của cô. Mặt dây chuyền đã được cắt thành năm mảnh nhỏ, vỏ ngoài tuy đen nhưng bên trong là màu trắng bạc. Trong hộp còn có một tờ ghi kết quả giám định.
Châu Tiểu Triện cầm lên đọc: “Thành phần: Platinum (Bạch kim). Do bị va đập nghiêm trọng và xảy ra phản ứng với các vật chất hóa học khác nên đã bị đổi màu và biến dạng”.
Cẩm Hi cầm năm mảnh vụn, đưa đến dưới ngọn đèn, quan sát kỹ lưỡng. Cô lờ mờ có thể nhìn thấy chữ cái khắc trên bề mặt.
“S… My… Hea…” Cô lẩm nhẩm.
Châu Tiểu Triện đọc tiếp: “Qua xác nhận, bề mặt vật thể bạch kim có khắc chữ…”
“S&H My Heart.” Cẩm Hi đọc ra trước cậu ta. Cô cúi đầu, nắm chặt mảnh vụn trong tay.
S&H My Heart.
H&S Forever Love.
Tô Miên và Hàn Trầm, trái tim của tôi.
Hàn Trầm và Tô Miên, yêu nhau mãi mãi.
Châu Tiểu Triện hơi hoảng hốt khi thấy bộ dạng này của cô: “Sao mắt chị đỏ thế?”.
Cẩm Hi hít hít mũi: “Tôi không sao”. Vừa nói, cô vừa lấy di động gọi cho Hàn Trầm. Bây giờ, cô chỉ muốn gặp anh ngay lập tức.
“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…” Cẩm Hi gác máy. Vừa rồi người đồng nghiệp cũng nói không gọi được cho anh, mà anh cũng không ở văn phòng. Lẽ nào có việc đột xuất sa