
o?
Cô lại gọi cho Mặt Lạnh. Lần này, đầu kia có tín hiệu, Mặt Lạnh bắt máy ngay, giọng nói khàn khàn như đang ngủ: “Tiểu Bạch, có chuyện gì vậy?”.
“Mặt Lạnh, Hàn Trầm có ở chỗ anh không?”
“Lão đại chưa về sao? Bốn tiếng trước, anh ấy đã lái xe về nhà rồi mà.” Mặt Lạnh đáp.
Cẩm Hi đờ người trong giây lát: “Chưa, anh ấy vẫn chưa về. Chuyện này là thế nào?”.
Mặt Lạnh hồi tưởng lại cảnh tượng ban sáng: “Năm giờ sáng hôm nay, chúng tôi từ ngoại ô trở về, tôi và Lải Nhải ngồi xe ô tô của lão đại. Đến cổng cơ quan, anh ấy thả chúng tôi xuống, nhưng cũng không thấy nói đi nơi khác. Hay là anh ấy về văn phòng rồi?”.
“Không đâu.” Cẩm Hi đột nhiên cảm thấy bất an. “Vừa rồi Tiểu Đàm ở phòng Giám định đến nhà, nói văn phòng không có người. Anh ấy đi đâu nhỉ? Lúc đó, anh ấy không nói gì với các anh sao?”
Mặt Lạnh chau mày: “Tôi nhớ lúc đó, lão đại nhận được một cuộc điện thoại, hình như là Tân Giai gọi tới. Anh ấy hầu như không nói gì, cuối cùng chỉ đáp “Được!” rồi dập máy”.
Cẩm Hi tròn mắt: “Tân Giai ư?”.
Sau khi gác máy, Cẩm Hi có chút thất thần. Châu Tiểu Triện liền an ủi: “Chị đừng lo, chắc chắn Tân Giai bám lấy lão đại nên anh ấy đi gặp để nói rõ ràng với cô ta, bảo cô ta sau này đừng quấy rầy hai người nữa”.
Cẩm Hi lắc đầu: “Không thể có chuyện đó. Hàn Trầm vốn chẳng để ý đến Tân Giai. Hơn nữa, với tính cách của Tân Giai, Hàn Trầm có nói chuyện thì cũng có tác dụng sao?”.
“Vậy…”
Cẩm Hi cắn môi. Sự việc này hết sức kỳ quặc. Tại sao Hàn Trầm đột nhiên mất tích? Tại sao điện thoại của anh không có tín hiệu? Hôm trước cô mới bị tấn công, hôm nay Hàn Trầm lại mất liên lạc. Cho dù hai sự việc không liên quan nhưng cô vẫn có dự cảm chẳng lành vô cùng mãnh liệt.
“Hàn Trầm có khả năng xảy ra chuyện rồi.” Cô cầm áo khoác chạy ra ngoài cửa: “Tôi phải đi tìm anh ấy”.
Một tiếng sau, tại văn phòng của tổ Khiên Đen. Ngoài Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện, Mặt Lạnh và Lải Nhải cũng vừa đến nơi. Điện thoại của Hàn Trầm vẫn không thể kết nối, tâm trạng của Cẩm Hi ngày càng trở n nặng nề.
“Tìm thấy rồi!” Châu Tiểu Triện mừng rỡ reo lên. Mọi người đều vây quanh máy tính của cậu ta. Màn hình hiển thị hình ảnh thu được từ camera giám sát trên đường. Thời gian là lúc sáu giờ mười phút sáng nay, vì xe cộ thưa thớt nên có thể thấy rõ chiếc Land Rover của Hàn Trầm, bao gồm cả biển số xe.
Người ngồi ở vị trí tài xế là Hàn Trầm, hàng ghế sau xuất hiện một cô gái. Dù ống kính tương đối xa nên không rõ dung mạo của cô ta nhưng vẫn có thể nhận ra, đó là Tân Giai.
“Con đường này đi ra ngoại ô phía nam thành phố. Nơi đó, ngoài nhà máy cũng chỉ toàn là khu vực núi non, bọn họ đến đó làm gì nhỉ?” Châu Tiểu Triện tỏ ra nghi hoặc.
“Tiểu Triện, tiếp tục tìm kiếm.” Cẩm Hi dán mắt vào màn hình: “Nhất định phải tìm cho ra, bọn họ đi đâu, bây giờ đang ở nơi nào?”.
“Vâng!”
Ngoài Cẩm Hi, sắc mặt ai nấy đều tương đối nặng nề. Đúng lúc này, một người cảnh sát hình sự gõ cửa đi vào, báo cáo: “Chúng tôi đã cử người đến nhà Tân Giai và trường học nhưng không tìm thấy cô ta. Lãnh đạo nhà trường cho biết, hôm qua Tân Giai đến trường xin nghỉ phép”.
Cẩm Hi im lặng. Trong đầu Châu Tiểu Triện chợt hiện lên ánh mắt ai oán và mãnh liệt của Tân Giai mỗi khi nhìn Hàn Trầm.
“Cô ta xin nghỉ phép làm gì?” Cậu hỏi.
Người cảnh sát không đáp mà nói tiếp: “Ngoài ra, còn một chuyện, không biết có liên quan đến cuộc điều tra của mọi người hay không? Nhà trường vừa tiết lộ với chúng tôi, họ vừa phát hiện phòng thí nghiệm bị mất một bình khí vào tối hôm qua”.
Lải Nhải lập tức mở miệng hỏi: “Khí gì cơ?”.
Người cảnh sát giở tập tài liệu, đáp: “Là HKN5-3, chủ yếu dùng trong nghiên cứu bệnh ung thư. Bản thân nó cũng có độc tính, tuy không đến nỗi mất mạng nhưng con người hít vào sẽ hôn mê bất tỉnh, buồn nôn, hít nhiều sẽ bị tổn thương trung khu thần kinh, trở thành người thực vật. Tuy nhiên, loại khí này lan tỏa rất nhanh, về cơ bản cần không gian khép kín mới có hiệu quả. Chúng tôi đã báo cáo lên cấp trên, lập tức tiến hành biện pháp phòng ngừa ở những nơi công cộng có không gian đóng kín như tàu điện ngầm, xe buýt, đồng thời tìm kiếm bình khí độc bị đánh cắp”.
Sau khi người cảnh sát rời đi, các thành viên tổ Khiên Đen im lặng nhìn nhau.
“Sao lại có sự trùng hợp như vậy? Không phải liên quan đến Tân Giai đấy chứ?” Lải Nhải hỏi.
“Rất có khả năng đó.” Cẩm Hi đáp.
“Nhưng Tân Giai thích lão đại cơ mà.” Châu Tiểu Triện biến sắc mặt. “Lẽ nào không chiếm được nên cô ta định hủy hoại anh ấy?”
Cẩm Hi cầm lấy chìa khóa xe cảnh sát ở trên bàn, đi nhanh ra ngoài. Lải Nhải và Mặt Lạnh lập tức đứng dậy, đi theo cô.
“Tiểu Triện, khi nào xác định được vị trí cụ thể của họ, hãy thông báo ngay cho chúng tôi!” Mặt Lạnh vừa đi vừa lên tiếng.
“Vâng.”
Cẩm Hi chạy nhanh xuống dưới. Đối với Hàn Trầm, Tân Giai luôn tỏ ra cố chấp. Sau khi cô đến với anh, Tân Giai bị đả kích rất lớn. Nếu tâm trạng đó mà tích tụ đến bờ tuyệt vọng và sụp đổ, Tân Giai sẽ làm gì?
Cẩm Hi dường như có thể dễ dàng phân tích ra: Tân Giai nhất định dùng điều kiện nào đó dụ Hàn Trầm đi theo cô ta. Tiếp theo, cô